Chương 15

Lý Tĩnh Dao đi theo phía sau Phương Vật Viễn và lão quản gia,bên trong Phương gia trang hoàng xa hoa đến làm người ta chắc lưỡi hít hà,ngay cả hành lang thông ra phòng ăn, trên mặt đất cũng lót thảm mềm mại,trên tường treo bức tranh xinh đẹp,cơ hồ khiến người có loại cảm giác đang sống trong Âu Châu xa xưa.

Qquản gia đẩy ra một cửa gỗ khắc hoa,phòng ăn to tớn có thể để hai mươi người ăn,nhưng góc bàn trước mắt có bày hai bộ đồ ăn.

“Phu nhân nửa giờ trước mới rời đi nói muốn tham gia một yến hội, lão gia còn đang công ty,tối nay có thể không trở lại.” Lão quản gia báo cáo.

Đối với lời của lão quản gia,Phương Vật Viễn không có vẻ mặt đặc biệt,cũng không nói gì,chẳng qua nhìn

Lý Tĩnh Dao nói: “Ngồi đi.”

Vốn cho rằng gặp được cha mẹ Phương Vật Viễn,giờ nghe được lời của lão quản gia,Lý Tĩnh Dao bất giác thở phào nhẹ nhỏm.

Sau khi dùng cơm xong,từ phòng ăn về gian phòng Phương Vật Viễn,Lý Tĩnh Dao đầu tiên nhìn chính là chiếc giường size lớn,lông mày của hắn nhất thời nhăn chung một chỗ.

Mặc dù hắn đến nơi đây chỉ

vì chăm sóc vết thương cho Phương Vật Viễn,nhưng vừa nghĩ tới phải cùng người kia ngủ chung trên giường lớn,hắn đã cảm thấy không thoải mái.

“Nhanh như vậy đã muốn nghỉ ngơi sao?” Phương Vật Viễn thấy hắn vừa rồi ở phòng ăn

trầm mặc ít nói giờ nhìn chằm chằm xem ra giường,cố ý cười hỏi.

Lý Tĩnh Dao phút chốc quay đầu trừng hắn.”Nơi này hẳn không thiếu phòng,huống chi muốn chăm sóc vết thương của anh không nhất định phải ngủ cùng anh chung một phòng!” Về điểm này hắn đã nhẫn nhịn lâu rồi, vừa rồi nếu không phải còn có những người khác ở đó,hắn đã sớm kháng nghị.

“Phòng đúng không thiếu,bất quá anh chỉ muốn cậu ngủ nơi này.”

Phương Vật Viễn vô lại bốc đồng trả lời cực nhanh, để cho Lý Tĩnh Dao vừa ảo não vừa cảm giác vô lực.

“Tôi muốn tắm.”

Phương Vật Viễn đột nhiên nói,sau đó không để ý đến Lý Tĩnh Dao.

Một lát sau Lý Tĩnh Dao mới hiểu ý của hắn,hắn căm giận

nhìn chằm chằm người kia.”Chuyện như vậy anh có thể tự làm chứ!”

“Cậu quên rồi sao? Thầy y tế từng nói,không thể động đến vết thương.Chỉ cần vết thương của tôi một ngày không tốt thì cậu phải ở đây.”

Cho đến giờ phút này,trong lòng Phương Vật Viễn mới bắt đầu hơi

có chút cảm kích Dương Vũ Duệ, về phần dám làm loạn vết thương hắn,hắn sẽ tính sau.

“Anh——”

“Như thế nào?” Bắt được nhược điểm người khác lại lấy uy hϊếp.

Lý Tĩnh Dao buông ra một tiếng thấp nguyền rủa,nhưng vẫn vội vả cúi đầu trước tình thế.

“Anh muốn tôi làm cái gì?” Hắn đi tới trước mặt Phương Vật Viễn,hỏi.

“Cỡi quần áo.” Phương Vật Viễn nhếch miệng cười một tiếng, rất khoái trá

nói.

Cỡi quần áo!

Lý Tĩnh Dao nắm chặc quả đấm,khắc chế suy nghĩ xoá sạch nụ cười

mãnh liệt du͙© vọиɠ trên mặt hắn.

Bất quá chỉ cỡi áo thôi mà —— Lý Tĩnh Dao bắt buộc mình tĩnh táo.

Tay của hắn nấm chặt lại nới lỏng, nới lỏng lại cầm,qua mấy lần,sau hắn mới giơ tay lên cởi nút áo sơ mi Phương Vật Viễn.

Sau khi cởϊ áσ sơ mi của Phương Vật Viễn,Lý Tĩnh Dao liền dừng tay. Nhưng Phương Vật Viễn vẫn tiếp thục nói: “Còn có quần.”

Còn

quần nữa sao......

Lý Tĩnh Dao giận nhìn chằm chằm Phương Vật Viễn,nhưng khi thấy đến bộ vết thương nhìn như nghiêm trọng,rốt cục vẫn phải nén giận.

Hắn cắn chặt răng,miễn cưỡng đưa tay mình về phía dây nịt trên hông Phương Vật Viễn.

Mặc dù đối với chuyện “Tiểu Dao”ban đêm cởϊ áσ giúp đàn ông tuyệt không xa lạ, nhưng Lý Tĩnh Dao vẫn thấy không thích ứng.

Sau khi rút ra dây nịt,trong nháy mắt lúc mở nút,Lý Tĩnh Dao có chút do dự, nhưng nếu trốn tránh không được, Lý Tĩnh Dao cũng chỉ có thể kiên trì giúp Phương Vật Viễn cởi đi.

Giờ phút này, Phương Vật Viễn toàn thân cao thấp chỉ còn lại có một cái qυầи ɭóŧ che đậy,đang muốn tiếp tục công việc cuối cùng Lý Tĩnh Dao bất giác ngẩn ngơ.

Thấy Lý Tĩnh Dao ngừng tay, Phương Vật Viễn lên tiếng thúc dục nói: “Cậu không phải khi tắm vẫn mặc qυầи ɭóŧ chứ?”

Nghe được giễu cợt Phương Vật Viễn,Lý Tĩnh Dao cắn răng một cái,một hơi kéo xuống qυầи ɭóŧ của Phương Vật Viễn, phân thân của Phương Vật Viễn đã sớm đứng thẳng nhảy xông ngoài. Lý Tĩnh Dao thấy thế vội vàng lui một bước,sắc mặt đã có chút ít trắng bệch.

“Như vậy...... Có thể đi.” Ánh mắt không hiểu được nhìn vào nơi kia,Lý Tĩnh Dao không thể làm gì khác hơn cúi mặt xuống đất.

“Còn cậu nữa. Cậu muốn mặc quần áo vào tắm sao?” Phương Vật Viễn hoàn toàn không quan tâm mình đang lõα ɭồ.

“Người muốn tắm không phải là anh sao?” Chuyện này liên quan gì đến hắn?

“Cậu cảm thấy tôi

bây giờ có thể tự mình tắm sao?” Phương Vật Viễn hỏi ngược lại,cố gắng sắm nhân vật yếu ớt bị thương.

“Như vậy, ý của anh là ——”

“Đồng ý chăm sóc tôi không phải là cậu à.”

Khó có thể, ý của hắn là —— muốn hắn vào tắm!?

Lý Tĩnh Dao hoảng sợ

mở to hai mắt nhìn.