Chương 16

– Giờ có qua trường học nốt tiết 2 không? Mới hơn 9 rưỡi thôi.

– Uhm… Tuấn muốn học thì cứ qua trường đi… Mình chắc nghỉ buổi hôm nay…

– Uh, mình hỏi Hằng thôi, chứ mình thì cũng muốn nghỉ. Giờ để mình về nhà rồi Hằng về sau được chứ?

– Thế cũng được…

Tôi đèo Hằng lượn lờ qua vài con phố, đi dần về phía nhà trọ. Hôm nay tôi buộc phải giành lái vì nhìn Hằng có vẻ vẫn còn ngắc ngư.

– Tuấn này… – Hằng giật giật lưng áo tôi.

– Hả!!!

– Hay… cứ đi thế này đi… Giờ mình cũng không muốn ở nhà…

– Hở??? Gần trưa rồi mà!!!

– Uhm… hỏi Tuấn vậy thôi… không đi được thì thôi…

– … Thế đi đâu giờ??? Muốn đi cũng phải có địa chỉ cụ thể chứ!!!

– Hì, thì cứ đi là ra chỗ thôi. Giờ qua nhà mình trước đã!!!



Tôi dừng lại trước 1 căn biệt thự khá đẹp nằm trên đường N. T. Định. Không hổ danh là hotgirl nhà giàu, ngôi nhà to thật… mà theo như lời Hằng kể thì đây chỉ là nhà để ở. Còn nhà cũ ở gần bờ Hồ thì đang dùng để kinh doanh. Nhà Hằng hình như cũng có tình trạng giống với nhà My khi bố mẹ thường xuyên ra ngoài kiếm tiền. Nhà thì lớn nhưng ban ngày hầu như chỉ có cô giúp là việc ở nhà, chỉ đến tối thì mọi người mới trở về sum họp cùng nhau. Ngôi nhà khá chuộng kiến trúc cổ điển phương Tây, dùng nhiều vật liệu gỗ để tạo phong cách. Đặc biệt nhà Hằng có rất nhiều đồng hồ cổ, từ treo tường, đồng hồ cây, cho đến đồng hồ bàn… Tất cả đều sáng loáng, đẹp đẽ chứng tỏ sự kỳ công và tốn kém của người chơi. Dù chỉ loanh quanh ở phòng khách nhưng quả thực đây đúng là ngôi nhà trong mơ với những người thuộc tầng lớp bình dân như tôi… Nhà đẹp tuyệt vời!!!



– Nhìn gì lạ thế??? – Hằng xuống đến nơi và đang nhìn tôi hấp háy. Không còn là chiếc đầm sệc xi nữa, thay vào đó là chiếc váy ngắn nhẹ nhàng được khoác hờ bên ngoài bằng 1 chiếc mangto kaki. Tóc buông xõa lượn sóng, makeup nhè nhẹ 1 lớp trang điểm mới. Da trắng, môi đỏ, hình dáng của Hằng lúc này làm tôi liên tưởng đến những cô gái Nhật xinh tươi khi đi dạo lặng lẽ dưới tuyết trời trắng xóa. Thật là xinh đẹp và duyên dáng!!!

– Uhm, lần đầu tiên vào 1 ngôi nhà đẹp như thế này nên ngắm mà… Mà Hằng xong hết chưa vậy?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

– Xong rồi, mình đi thôi, hì!!!

2 Đứa lại tiếp tục vi vu trên đường, trời đầu đông mang sắc thái xám xịt nhưng quang đãng. Gió lạnh và hanh khô bám riết lùa qua khoảng trống giữa 2 cá thể. Hằng lúc này thật ý tứ và giữ gìn, không còn mang hình ảnh thoáng đạt, câu dẫn của đêm qua nữa. Tôi thoải mái điều khiển chiếc xe bằng 1 tay, vì còn chưa quen đường xá nên thỉnh thoảng Hằng vẫn phải chỉ trỏ và hoa tiêu. Luyên thuyên với những câu chuyện không đầu không cuối, vậy mà chỉ sau có hơn 3 giờ đồng hồ 2 đứa cũng kịp lang thang qua 1 loạt con đường và những địa điểm như Q. T. Giám, chùa Trấn Quốc, phủ Tây Hồ. Chủ yếu là đi theo sự tò mò của tôi vì chưa biết những địa điểm trên là như thế nào. Chụp choẹt cũng được khá nhiều pic hay, có 1 mẫu đẹp như Hằng cũng khiến vị nghệ sĩ trong tôi đôi lần reo lên vì xao động.

Trưa đã cận kề…

– Về thôi Hằng nhỉ, đi nãy giờ cũng nhiều rồi!!!

– …

– Về chưa… Ơ…

– Đưa mình ra cầu Thăng Long đi… – Hằng không nói gì thêm, vòng tay ôm lấy sát người tôi… Không hiểu là lạnh do thời tiết hay vì lòng người chợt thấy lạnh giá…

– “Vυ"TTT… Vítt… Vυ"ttt…”

Tiếng gió thổi vi vυ"t cuộn xoay quanh bãi đá mà tôi và Hằng đang ngồi, chỉ cách nhau có con đê và 1 bãi đất thôi nhưng không gian ở đây thật sự khác biệt so với cuộc sống ồn ào, vội vã, bon chen ngoài kia. Êm đềm và thư thái… ngồi lặng đi để hưởng thụ cái bát ngát của không gian gió trời. Gió lạnh từ lòng sông thừa thãi trút ngược từng cơn vào 2 luống phổi của tôi. Vị khô lạnh mang theo chút dư vị ngai ngái của hương phù sa có thể làm lắng đọng tâm tư hỗn mang của những con người đang mang trong mình sự phiền não, buồn sầu.

– “Xình xịch… Rầm… Phạch phạch phạch…”

Âm thanh phát ra từ động cơ của những chiếc máy xúc, cần cẩu và thuyền cát phía xa xa, chạy dồn dập liên tục theo 1 chu kỳ nhất định càng làm cho không gian nơi đây thêm phần êm đềm và thanh bình hơn. Lác đác 1 vài cặp đôi đang í ới theo ekip chọn các góc hình để chụp ảnh cưới, mùa này hình như cũng là mùa cưới rồi thì phải. Thảo nào chạy “sô” gắt thế, trưa rồi mà vẫn hoạt động hết công suất không ngừng nghỉ.

Người con gái ngồi bên cạnh tôi trên đυ.n cát nãy giờ vẫn lặng thinh không nói câu gì. Ánh mắt hờ hững vô định nhìn về nơi xa xăm không có điểm kết thúc. 1 vẻ đẹp trầm buồn, man mác, mong manh ít thấy ở 1 cô nàng luôn nhí nhảnh, dễ thương mỗi khi xuất hiện trước mặt tôi.

– “Buồn vì chuyện gì? Buồn vì ai? Mất mát điều gì chăng…” – Hàng loạt câu hỏi quen thuộc xuất hiện trong đầu tôi. Tự cười khẩy bản thân vì cũng có lúc tự hỏi người khác chính những câu hỏi mà ngày xưa tôi từng là nhân vật chính trong câu trả lời của những người xung quanh. Tôi quay sang nhìn Hằng nhưng Hằng không để ý, tâm hồn hẳn còn đang mải “khắc xuất” theo đuổi những suy nghĩ, tâm tư vương vấn ở trong lòng.

– “Ring… Ring…” – Tiếng chuông đt của tôi vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, đình trệ nãy giờ… Là Xuân chóa, thằng này thật biết cách xuất hiện đúng thời điểm.

– Đi đâu giờ vẫn chưa về thế mày?

– Đi chơi, mày cứ ăn trước đi không phải phần tao đâu!!!



– Bố ăn hết lâu rồi, bao giờ về?

– Chắc chiều… Không có việc gì thì thôi nhé, lát tao về!!!

– “… Tút… Tút…”

– Là Xuân gọi hả Tuấn?

– Ừ, nó chưa thấy mình về nên gọi.

– Xin lỗi nhé, đang giờ cơm rồi còn bắt tội Tuấn… ra đây với mình…

– Sáng làm 2 bát phở no đẫy rồi, hề hề…

– Mình toàn hành Tuấn thì phải – Hằng nói khi ánh mắt chạm vào cánh tay trái của tôi.

– Hành gì đâu… – Tôi nửa vời câu nói dang dở trên miệng vì không biết nên nói gì tiếp theo.

– … Chắc Tuấn đang thắc mắc là mình gặp chuyện gì phải không?

– Uhm… Hằng không nói cũng được… mà nếu muốn nói ra cho nhẹ lòng thì mình sẵn sàng lắng nghe.

– … Uhm… Chắc là Tuấn cũng biết… mình có nhiều người… theo đuổi phải không???

– Uh…

– Hồi trước cũng vậy… nhưng đến giờ thì mình vẫn chưa yêu ai… Tuấn hiểu vì sao không?

– …(Lắc đầu) Mình vẫn đang nghe đây…

– Vì mình đã chót yêu 1 người rồi…

– Uhm…