Chương 29

Hóa ra nhà Trà cũng ở gần khu với nhà My, chả trách mà hôm nọ tôi lại “vô tình” gặp Trà khi bị cướp. Bắt xe ôm ngay gần nhà nghỉ, đường đêm nên khá thoáng và vắng vẻ, chỉ sau 15′ chạy xe tôi đã đến Hoàng Cầu, nơi Trà ở. Căn cứ theo địa chỉ trong tn (tin nhắn) thì mặc dù đều trong khu HC nhưng nhà Trà lại ở khu đối diện so với khu nhà My. Khu phố này chỉ toàn nhà mặt đường theo kiểu phân lô, chia ra thành các khu riêng biệt nên khá vắng vẻ và yên tĩnh. Đường rộng, cây to, hè thoáng, khu bên này có thể nói là còn đẹp hơn so với khu nhà My… và nhà Trà so với nhà My thì cũng to hơn tương ứng. Nếu tính bình quân diện tích của những ngôi nhà ở đây thì nhà Trà phải tương đương với 2 ngôi nhà bình thường. Mặt tiền khá to và bề thế, không hổ với gia thế của 1 gia đình trong “ngành ngầm”.

– “Mình đang đứng trước cửa nhà Trà rồi nè!!!”

– “Bốc phét, sao mà nhanh thế được!!!”

– “Ra ngoài đi, sắp chết cóng rồi, hixhix”

– “Ai bảo nói dối nhiều vào, giờ ai tin nữa, hehe”

– “… Lạnh quá…”



Không thấy rep lại, sốt ruột tôi ấn gọi luôn thì không thấy nghe máy. Bỏ xừ quả này bị “bỏ bom” chắc rồi… Đợi thêm 5′ nữa vẫn không thấy động tĩnh gì, 2 cuộc gọi không bắt máy, thất vọng xen lẫn bực dọc tôi thất thểu ra về. Vừa đi vừa nhắn nốt tin cuối cho Trà.

– “Hì, mình trêu đấy, còn ai ra đường giờ này nữa… Ngủ đi nhé!!!”

– “Mới đợi có 5′ mà đã bỏ về rồi à… Trời lạnh mà sao ăn mặc phong phanh vậy” – lần này thì lại rep lại ngay…

– “Thôi ngủ đi nhé, mình buồn ngủ rồi, không đùa tiếp được đâu.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tôi chốt hạ mẩu tn cuối cùng, bực mình tự nhủ từ giờ trở đi phải kiềm chế những suy nghĩ và hành động bột phát của mình tốt hơn… Hajzzz, gần 4h sáng lại phải đứng giữa trời lạnh để kiếm xe ôm, đen vãi chầy, thôi thì gọi luôn taxi cho nó nhanh. Lò mò search số danh bạ của Thanh Nga, chuẩn bị ấn gọi thì có cuộc gọi đến… là số của Trà. Định coi như là ngủ quên không nghe nhưng nghĩ lại làm sao mình có thể ngủ nhanh như vậy được, nên tôi đành miễn cưỡng nghe máy.

– Mình nghe này, muộn rồi sao chưa ngủ đi!!!

– Kêu ngủ rồi mà sao còn đứng lang thang làm gì vậy!!! Hihihi… “Bíp… Bíp”

Tôi giật mình vì tiếng còi xe vang lên trong điện thoại lẫn không gian xung quanh. Ngó nghiêng quay lại theo phản xạ thì đã thấy Trà trên chiếc sh đang từ đằng xa đi dần tới… Khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhở cười tít vì troll tôi thành công, trên mình là nguyên cây thể thao kèm áo khoác chụp mũ, chân đi giày tập nai nịt đúng dáng thể thao…

– … Ơ…

– Ơ cái gì nữa, đi nhanh thôi, lát còn về học, hì hì – Trà vẫn không ngừng cười cái bản mặt mặt ngây ngốc của tôi.

– Cứ tưởng là không chịu ra!!!

– Thử xem độ kiên nhẫn tới đâu thôi, ai dè chưa được chục phút mà đã nản rồi…

– Lạnh kinh nên được, chờ sao nổi chứ… với lại tưởng bị “bỏ bom” nên mình về luôn cho lành, hề hề… Mà sao lại ăn mặc thế này???

– Ừ, thì để lát về coi như là đi tập ấy mà. Chứ bố mẹ mà biết đi chơi thì mệt lắm, mình trốn đi thế này cũng là liều đấy, hì hì…

– Oài, ghê vậy á!!!

– Bố mẹ nào chẳng vậy… mà giờ đi đâu nhỉ???



– Đi đâu thì Trà “đạo diễn” nhé, mình không thông thuộc đường nên chịu thôi.

– Rồi… Hì.



– Trời lạnh thế này phải ôm cho nó ấm chứ!!!

– Xời… Ôm bộ xương khô này có mà lạnh thêm ý!!!

Tôi cầm lái theo chỉ dẫn của Trà đi đến con phố Cấm Chỉ, nghe Trà nói thì đây là 1 trong những phố ẩm thực và ăn đêm có tiếng ở Hà Nội. 4h sáng nhưng các hàng quán đã mở cửa tương đối, sáng sớm lạnh vậy nhưng đã có tương đối những thực thách lai vãng như chúng tôi. Chắc phần lớn là dân overnight bay nhảy chán chê rồi mới dạt vào các hàng quán để nạp bù năng lượng. 2 Đứa gọi phở và hàu nướng, đang đói nên ăn gì cũng thấy ngon, cơ mà 1 phần cũng do 2 món này họ làm ngon thật. Suýt xoa, hễ hả vì lấp đầy được phần nào cái bụng rỗng.

– Nè… ngồi yên nào…

– … Ơ… gì vậy???

– Đấy… tham ăn đến dính cả ra mép, hề hề…

Tôi đưa tay gạt lấy mảnh rau thơm dính bên môi Trà, cảm giác thấy da thịt cô nàng thật là mềm mỏng. Trà cũng không có biểu hiện gì là ngại ngùng lập tức troll lại tôi bị dính rau ở răng. Làm tôi “đá lưỡi tìm rau” 1 chập mới biết là mình bị cô nàng lừa.

5h sáng – Chúng tôi ngồi kề cà 1 lúc thì Trà rủ ra P. Đ. Phùng cafe, đi đến Hoàng Diệu thì lại đổi ý rẽ qua Trích Sài ven hồ Tây để ngắm bình minh. Con đường ven hồ này đến giờ tôi mới biết, đường không to nhưng rất đẹp vì có view tốt và mang đầy cảm xúc hữu tình của non nước Tây hồ. 2 Đứa dừng xe ngay ở đoạn mặt sau của trường Chu Văn An, nơi có hàng dài những cây cau vua cao tít tắt, lá rủ xuống nhìn rất đẹp và “tây”. Quang cảnh lúc này vẫn còn lờ mờ tím tái, ánh sáng vàng vọt phát ra từ những ngọn đèn cao áp hình thành nên 1 cầu ánh sáng đẹp mắt trải dọc theo suốt chiều dài quanh co của con đường. Trộm nhìn Trà trong giây lát… thật xinh đẹp và dịu dàng, khuôn mặt trái xoan với những nét sắc sảo, thông minh hiện lên trong suốt dưới những tia sáng vàng rực rỡ… Chợt Trà quay sang đối diện bằng ánh mắt khiến tôi giật mình, vội vàng lẳng tránh… Trà cười.