Chương 33

– Thảo: Hả???

– Hùng: Ông vào đá á???

– Kiên: Liệu có đá được không???

– Phong: Không sợ tay chân bị làm sao à???

– Xuân chóa: DMM, tao đéo rảnh đi rửa bát cho mày cả năm đâu nhé. Tay chân vậy còn sĩ!!!

Câu nói của tôi khiến cho tất cả sững sờ vì bất ngờ, vào giây phút ấy tôi còn tự thấy khó hiểu chính bản thân của mình. Trước sau bất nhất trong suy nghĩ và hành động… Thôi thì cứ kệ vậy… có những việc không thể cân đo, đong đếm, cầu toàn được. Cái cái cần trước mắt là phải làm gì đó để vực dậy tinh thần của đội bóng. Sau còn là vì… cái bản mặt tự mãn đáng ghét của tụi thằng Đạt, thằng “công tử” bên kia. Thằng Đạt lúc này cũng đang mon men chạy sang “tiếp cận” với Hằng. Nhìn thái độ của bọn này cứ như thể trận đấu đã kết thúc và h2 chỉ là khoảng thời gian để chúng nó độc tấu, biểu diễn, thể hiện với người đẹp thì phải.

– Tôi: Đéo sao đâu, quấn tạm cái áo vào cổ tay là được rồi. Mà tôi vào rồi thì các ông cũng cố mà đá cho nhiệt lên nhé… Nhìn chúng nó sang “đong” gái ngay trên đất mình kia kìa… có thấy ức không!!!

– Thảo: Lấy tạm giầy vs tất của tôi mà đi, chắc cùng cỡ đấy.

Đi tất, buộc giày, tụt quần dài, nai nịt đầy đủ, gọn gàng… Đến phần cởϊ áσ… tôi vừa cởi ra thì…

– Hùng: Ịt mệ!!! Sao nhìn ông… kinh dị vậy!!!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

– Phong: Nhìn như xhđ ấy nhờ…

– Thảo: Người ngợm làm sao mà chằng chịt vậy???

– Xuân chóa: Thì sẹo là sẹo thôi, có éo gì mà các ông tò mò!!!

Vết sẹo dài ở ngực, vài vết sẹo nhỏ quanh thân cộng với 2 vết bầm ở lưng vai và bắp tay của tôi khiến cho không chỉ mấy thằng bạn mà còn 1 cơ số kha khá những con mắt ở ngoài sân tò mò, săm soi, để ý.

– Tay chân như vậy mà Tuấn cũng định vào đá sao??? – Là Hằng, đã từ chỗ thằng Đạt chạy ra sau lưng tôi từ lúc nào. Cất tiếng hỏi với giọng quan hoài.

– Đấy Hằng nói nó đi, thằng này bị điên rồi!!! – Xuân chóa ngán ngẩm thở dài thườn thượt.

– Không sao đâu, mình cẩn thận chút là được mà… Với lại đá bằng chân chứ có phải bằng tay đâu… Thôi, vào sân đi!!! – Tôi trấn an cho 1 cô nàng không hiểu nhiều về bóng đá như Hằng bớt lo. Chứ thực sự đôi tay trong bóng đá là rất quan trọng, từ giữ thăng bằng, tranh chấp, tỳ đè… tất cả đều phải nhờ 1 phần ở đôi tay. Đến lúc này tôi mới bắt đầu cảm thấy dần hoang mang cho cái kết cục của tôi sau 45′ nữa.

– Kiên: Có nhìn thấy gì không?

– Tôi: Nhìn thấy gì???

– Kiên: Thằng Đạt nó đang nhìn ông lừ lừ kìa… Chắc do cái Hằng vừa rồi.

– Tôi: Kệ mẹ nó đi… Ê này mấy ông, giờ thế này nhé…



Cả đội bàn qua bàn lại 1 chút về bố trí và cách đá sắp tới. Cụ thể là đội sẽ đá sơ đồ 2 – 3 – 1 với Phong được quay về vị trí thòng quen thuộc đá cặp cùng với Công như h1. Cặp cánh Vinh – Tùng được đẩy lên cao hơn 1 chút cho dễ công. Kiên vẫn cắm nguyên ở trên và trụ giữa thì chỉ còn lại 1 mình tôi. Cả bọn thắc mắc sợ tôi không cân được giữa sân, chính bản thân tôi còn thấy không mấy tự tin là sẽ cân được khi phải đối đầu với 1 thằng Đạt đang trong cơn hằm hè, tức tối về chuyện khi nãy của Hằng. Nhưng ở vào cái thế bị dẫn trắng 3 bàn không còn gì để mất thế này thì còn gì mà phải lo, phải tính nhiều nữa. Trước mắt cứ phải vực dậy tinh thần của toàn đội lên cái đã.

– “TOÉTTT..!!”

Tiếng còi vừa dứt, đội tôi nhanh chóng đưa bóng nhập cuộc, Kiên nhả bóng lại cho tôi bên phần sân nhà. Vừa nhận bóng thì thằng Đạt đã áp sát lại gần. Tôi bình tĩnh giữ bóng quan sát tuyến trên thấy Vinh – Kiên – Tùng vẫn đang bị kèm rất chặt. Thằng Đạt đã sấn lại gần nhưng không lao vào mà chỉ bó cự ly làm hẹp góc chuyền của tôi. Ngay lập tức thằng “công tử” băng đến rất nhanh hỗ trợ nhằm cướp bóng của tôi. Tôi xoay người giữ bóng, đôi chân đảo xoay compa nhiều vòng thoát khỏi hướng áp sát của thằng “công tử”. Cánh phải đã thoáng, tôi dốc bóng dần lên thì thằng Đạt cũng bắt đầu theo sát song song. 1 cú chuồi bóng bất ngờ bằng cả chân và thân người, thằng Đạt lao thẳng vào tôi. Tôi vội đẩy bóng ra xa nhằm thoát khỏi cú vào bóng trực diện đó nhưng thằng Đạt đã lao cả người vào rất nhanh thành ra vừa phá bóng vừa “kết hợp” đốn ngã tôi ngay sát đường biên.

– “Dằn mặt à!!!” – Tôi vừa đứng dậy vừa nghĩ thầm khi nhìn thấy bản mặt hiếu chiến của thằng Đạt.

– Vào bóng thế mà trọng tài không thổi à!!!

– Chém người thế kia sao không thổi!!!

– Vào trúng bóng vậy, chém đâu mà chém!!!

– Đã chơi thì phải chấp nhận chứ, cứ hơi tý là đòi phạt!!!

Trên sân cầu thủ 2 đội cãi nhau thì ngoài sân các cđv cũng thi nhau hò hét, gào cổ mà phản đối, khıêυ khí©h với nhau. H2 chỉ vừa mới bắt đầu nhưng xem ra đã khá nóng, hứa hẹn những phút sắp tới sẽ vô cùng căng thẳng và thú vị. Phong thực hiện quả đá biên từ cánh phải lên tuyến trên, bóng lập tức bị thằng thòng bên đó phá ra. Thằng Đạt rất nhanh lùi về lấy bóng rồi dẫn lên phía trên thực hiện pha phản công.

Quan sát thấy chỉ có mình tôi trụ ở giữa nên thằng Đạt có vẻ rất tự tin. Vẫn tiếp tục đi bóng cá nhân để thể hiện khả năng qua người. Nó làm vài động tác đảo chân “rang lạc” rồi đẩy nhanh bóng sang bên phải. Tôi vừa lùi vừa theo sát nó nên lập tức chuồi bóng sang trái ngăn chặn. Thằng Đạt thấy vậy bèn đẩy tiếp 1 nhịp nữa sang ngang, tránh khỏi 1 pha mất bóng. Tưởng như nó sẽ chuyền ngược về cho cánh để phối hợp nhưng không… Nó vẫn tiếp tục giữ bóng, xoay người lại đối diện với tôi.