Chương 38

– My: Anh ơi, 20/11 này qua trường em xem bọn em biểu diễn nhé!!!

– Tôi: Để anh xem thế nào đã.

– Ly: Uhm, đúng rồi, qua đi anh. Qua xem bọn em hát rồi tặng hoa bọn em lun!!!

– Tôi: Xong để mấy thằng chíp hôi nó quai cho mấy quai à??? Tự dưng lạ mặt ở đâu vào trường nó “cướp hoa”, nó đập anh chít!!!

– Thách đứa nào dám động đến thày em. Em lừ mắt cái chạy ngay!!!

– Tôi: Úi chùi, ghê vậy á!!! Nhưng mà anh có quen đứa nào ngoài 2 em đâu, đến đấy ngồi vêu mặt ra cả buổi chán lắm!!!

– Ly: Cứ đến đi anh, năm nào cũng có hội cựu học sinh về thăm trường mà… nhiều hotgirl lắm ý, hí hí.

– Tôi: Uhm, nghe cũng “hấp dẫn” đới!!.. Thôi cứ biết vậy đã, rảnh thì anh đi.

20/11 Ở trường đại học chẳng có vẹo vọ gì nhưng với các trường cấp 3 thì lại là dịp đáng được chờ đợi nhất trong năm. Tôi gọi cho Trà tỷ tê bâng quơ xem cái vụ 20/11 này như thế nào thì nhận được câu trả lời là họp lớp về thăm trường cũ đúng như những gì mà cái Ly đã nói. Cơ hội làm điều bất ngờ đây rồi, năn nỉ kết hợp “đe dọa” Xuân chóa mãi cuối cùng cũng thuyết phục được nó đi cùng cho đỡ buồn.

Mặc dù đã có chút “trải nghiệm” gái gú ở cái cổng trường này cách đây 1 tháng đợt 20/10, nhưng giờ đây… khi bước chân vào tận khuôn viên sân trường tôi mới thấy thế nào gọi là “bội thực bướm”…

– Éo mịa, sao nhiều gái xinh vãi mày nhở!!! – Xuân chóa xuýt xoa.

– Đã bảo rồi, chú đi với anh hôm nay không uổng công đâu mà… Mà công nhận lắm gái ngon thật!!!

– Thầy ơi!!.. Anh ơi… Qua đây với bọn em đi!!! – Ly và My í ới gọi 2 thằng bọn tôi đang đứng ngây ngốc giữa 1 “rừng bướm”, chạy vào bên trong dãy nhà “cánh gà” sau khu vực sân khấu. Có kha khá những tia nhìn kỳ lạ, nghi hoặc xen lẫn khó chịu bắn ra từ ánh mắt của cơ số những thằng chíp hôi đang có mặt gần đó.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Buổi mít tinh diễn ra cũng không có gì quá đặc biệt ngoài nội dung chính là những tiết mục văn nghệ hát ca, nhảy nhót tưng bừng của các lớp, các em học sinh. Có 1 điều lạ là mặc dù chương trình đã trôi qua được 1/3 thời gian những tôi vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của Trà đâu. Cho đến tận khi tiết mục của My và Ly rậm rịch bắt đầu tôi mới thấy bóng dáng cô nàng cùng 1 top bạn khác cả trai và gái – chắc là bạn cấp 3 – đang thong thả sải bước đi dần vào khu vực của giáo viên để chào hỏi và chúc mừng những giáo viên cũ.

– Xuân chóa: Kìa “em yêu” đến rồi kìa!!! – Xuân chóa hẩy hẩy tay tôi cười nham hiểm.

– Tôi: Uh… thì ra thôi…

– Tôi: Hì, chào Trà!!!

– Trà… Ơ… Ô… sao Tuấn và Xuân cũng ở đây à, làm gì ở đây vậy??

– Xuân chóa: Hê hê, bọn mình đến ngắm gái tý ấy mà… Mấy bạn này là bạn cấp 3 của Trà à???

– Trà: À, ừ, đây toàn là bạn cấp 3 của mình. Mọi người làm quen với nhau đi.

– Tôi: Oh, chào mấy bạn, rất vui được làm quen!!! Bọn mình là bạn cùng lớp đại học với Trà.

– Oh… Ừ… chào 2 bạn nhé!!! – Mấy đứa bạn của Trà đáp lại xã giao.

– Trà: Mà hôm nay mò tận ra đây để ngắm gái thật đấy à???

– Tôi: Ờ… hehe, hôm nay ra xem 2 em học sinh của mình biểu diễn văn nghệ rồi tặng hoa luôn… Đấy 2 em nó bắt đầu rồi đấy…

My và Ly xuất hiện trong tạo hình của 2 cô nữ sinh xinh đẹp được bủa vây bởi các chàng trai học sinh cùng lứa. Bài hát về tuổi học trò mang phong cách trong sáng, pha chút man mác “phượng buồn” của mùa hè chia ly. Nhạc hay, lời hay và giọng hát cũng hay, mỗi ca từ vang lên như thấm đẫm vào nỗi lòng của mỗi thế hệ học sinh về 1 thời đẹp nhất trong cuộc đời. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay, hò reo từ phía khán giả, rất nhiều nam sinh ào lên tranh nhau tặng hoa, quà cho My và Ly. Tôi thì lặng lẽ hơn, chỉ tặng mỗi đứa 1 cành hồng giản dị ở phía sau cánh gà.

– Còn 1 cành nữa anh để làm gì vậy??? – My và Ly cùng thắc mắc khi trên tay tôi vẫn còn sót lại 1 cành hồng đỏ tươi sau cùng.

– Hồng của anh đấy, hì hì… Anh ra đây chút nhé. – Tôi mỉm cười trả lời rồi bước gần về phía người mà tôi vẫn ngày đêm mơ tưởng… 1 cảm giác hồi hộp, mong chờ đan xen tụ lại ở trước ngực và nơi những bước chân chậm rãi…



– Tặng Trà này…

– … Ơ… Uh, sao… tặng Trà á… nhân dịp gì vậy??? – Trà hơi thoáng bất ngờ rồi nở nụ cười duyên hỏi lại tôi.

– Nhân dịp ngày “cô gái của tôi” thôi… ngày nào trong năm cũng đều là ngày này cả!!!

– … Ồ… Trời… Nhìn kìa… Kia kìa… Á à… Uầy… Ùi… – những tiếng trầm trồ, xuýt xoa phát ra từ nơi đám bạn sau lưng Trà. Có lẽ là vì thái độ hơi “nghiêm túc hóa” của tôi lúc ấy.

– … Uhm… cảm ơn… Tuấn nhé… – 1 chút ngượng nghịu, ửng hồng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Trà. Chỉ có điều… nụ cười e ấp mà tôi mong đợi thì lại không xuất hiện.

Sau giây phút mà tôi nghĩ là “đặc biệt” đó thì Trà cũng nói lời tạm biệt tôi để tụ tập họp lớp cùng đám bạn. Có cái gì đó hơi khang khác trong thái độ vừa rồi của Trà mà linh tính mách bảo tôi rằng nó không hề tốt như tôi vẫn mong đợi. Quá nhanh chăng? Hay là mình đã hơi lộ liễu? Sến à? Có vội vàng quá không??..

– “Brưm… Brưm… Bụp… Bụp… ” – âm thanh bô nổ của 1 chiếc pkl cắt ngang những câu hỏi tự trào trong đầu tôi… Lại là pkl… nhưng lần này là 1 chiếc xe khác, của hãng Honda… và chủ nhân của nó cũng là 1 nhân vật hoàn toàn khác. Không phải là thằng Trung “họa sĩ” ngày nào mà là 1 gã trai thư sinh, công tử. Bộ cánh caro, quần bò bụi, giày bốt lửng nhìn khá phong trần và chất chơi, vẻ mặt đậm chất hào hoa, lãng tử, chiếc xe vừa dừng lại đã lập tức thu hút nhiều ánh nhìn từ những nữ sinh gần đó. Nhóm bạn Trà hình như cũng có quen biết qua với thanh niên này khi vừa thấy mặt là đã chào hỏi, cười nói… Và “cô gái của tôi” thì đang nở 1 nụ cười e ấp trước khi bước chân nhẹ nhàng 1 cách thuần thục ngồi lên yên sau của chiếc xe rồi ôm sát lấy gã thanh niên cầm lái…

– “Brưm… Brưm…”

Vài chiếc xe của đám bạn Trà lao vυ"t đi trong giây lát, bỏ lại đằng sau những ánh nhìn ngưỡng mộ pha chút gato của đám học sinh chíp hôi cả nam lẫn nữ… 1 vài cánh hồng tàn trước cổng trường vẫn đương đung đưa lộn vòng trên từng không theo đà di chuyển của những bánh xe khi nãy… Trời mùa đông mà sao nắng hôm nay vàng rực rỡ quá, hương nắng ngai ngái thấm đẫm trong từng hơi thở trầm lặng… Có chút gì đó cay nồng xộc lên trên đôi cánh mũi… hình như là “vị” của bụi thì phải… Bụi mà cũng có “vị” sao??.. Có chứ… vì cái “vị” này tôi đã quá quen thuộc rồi…

– Chắc… là bạn nó thôi… – Xuân chóa lên tiếng sau 1 hồi cùng tôi im lặng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ban nãy.

– … Uhm, dù sao thì… Tao cũng sẽ không nghĩ nhiều đâu… – tôi trả lời kèm theo 1 nụ cười khó hiểu.

– … Uhm… Còn chuyện vừa rồi thì tao nghĩ… Mà tốt nhất thì… kiểu gì mày cũng nên nói rõ 1 lần cho cái Trà nó hiểu. Được hay không thì chí ít mình cũng đã nói ra được cái điều mình muốn.

– Tao biết rồi, cái này nhất định tao sẽ nói… Hajzzz, cũng như lần trước đi xin lỗi cái Trà thôi… Làm dứt khoát 1 lần cho nhẹ lòng…