Chương 46

– Khát quá… Nhà cô cũng ở đây phải không, cho tôi xin cốc nước nhá, nãy trèo bộ mười mấy tầng lên đây mệt quá!!! – Khu Sky City độc quyền thang máy cho cư dân nên người ngoài không dùng được…

– Không!!! Lúc nãy anh đi xuống bằng thang máy còn gì… Tưởng tôi không thấy gì à!!!

– … Là chị khách vừa rồi cho tôi đi nhờ…

– Kìa em, người ta giúp mình thì cũng phải cảm ơn lại chứ!!! – Anh bảo vệ này có vẻ cũng khá “khoái” tôi.

– …

– … Hajzzz… Thôi, em chào anh ạ… Chào Pop nhé… – tôi thở dài thườn thượt khi nghĩ tới quãng đường 15 tầng thang bộ tiếp theo (12 tầng và 3 tầng hầm).

– Thôi, chờ thang máy rồi đi cùng luôn em ạ. – Anh bảo vệ có ý tốt.

– Anh định làm trái quy định à??? – Con bé kia chêm mỏ vào phá đám, đờ mờ nhà nó chứ…

– … Ơ… ừ thì… coi như là…

– Thôi anh ạ, em cảm ơn, em về nhé… – tôi nói khi tay đã chạm vào cửa thang bộ.

– … Này anh… cảm ơn… anh… về chuyện lúc nãy… Nếu anh vẫn khát thì… nhà tôi có nước đấy…



Nhà cô nàng này ở tầng 15, nghĩa là con Pop đã đi lạc tới tận 3 tầng nhà. Cầu thang bộ ở tầng này lúc tôi lên thì đã thấy hé cửa nên khả năng con Pop lang thang theo lối này rồi đi lạc xuống tận tầng 12. Đúng là chó vs má hiếu động.

– Xin mời!!!

Tôi theo lời mời bước vào nhà, 1 căn hộ khá đẹp và rộng, chắc cũng phải > 100m2. Tầm view hướng ra bao quát những con phố lớn nên cảm giác không gian vô cùng thoáng đãng và hiện đại. Hajzzz… Đúng là có tiền sướиɠ thật, tối tối đứng tựa cửa sổ ngắm nhìn trời đất, phố phường và những con người nhỏ nhoi bên dưới mới thấy việc tận hưởng “tầm cao” nó thú vị như thế nào.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

– Uống gì? – Cô nàng hất hàm hỏi tôi.

– Cái gì mát 1 chút, ngon nữa thì càng tốt!!! – Tôi đòi hỏi.

– “Véo”… – Cô nàng mở tủ lạnh rồi ném về phía tôi 1… chai Ken…

– “Bụp”… Úi… cô bị hâm à… nhỡ tôi không bắt được thì sao!!!

– Phản xạ cũng tốt đấy… Cần khui không… Này…

– “Ực… ực…” – từng ngụm bia mát lạnh trượt lướt vào cổ họng cuốn trôi đi hết cái cảm giác khô cằn, đặc quánh đang ngự trị trong tôi nãy giờ. Chạy lên chạy xuống để được 1 ngụm bia ntn xem ra cũng không quá lỗ vốn.

– Rượu không?

– … Khà… Rượu gì… Ấy đừng có ném nữa… Vodka à!!!

– “Ực… “… Này… – cô nàng không nói gì, cầm chai lên và tu 1 hơi, cái tư thế uống rượu khá “khó coi”… Sau 1 ngụm “thỏa mãn” mới đặt xuống bàn hướng về phía tôi.

– “Bố đéo uống thừa nhé” – tôi hậm hực nghĩ thầm, trong khi mắt tiếp tục đảo quanh quan sát kiến trúc và cách bài trí của căn phòng.

– Cô học Karate à?

– Sao biết?

– Ảnh lù lù kia còn gì – tôi chỉ vào 1 bức ảnh nhỏ trên kệ tv, hình ảnh cô nàng đang mặc võ phục Karate. Dù mang trên mình diện mạo võ sinh nhưng quả thực cô nàng vẫn rất xinh đẹp. 1 vẻ đẹp cuốn hút khá… khó tả.

– “Kít… Kít…” – tiếng con Pop đang nghịch 2 chân của tôi, con cún này có vẻ cũng thích mình.



– Hầy… nãy mà tao nhanh chân chút nữa là mày được về ở với tao rồi… Ở đây buồn chứ gì!!!

– “Kít… Kít” – 2 con mắt thao láo, to tròn, mọng nước của Pop cứ ngẩn ra nhìn tôi. Nhìn nó thật đáng yêu.

– Anh lại nói linh tinh cái gì đấy… Sao lại biết nó buồn… Hay là hiểu tiếng… của nó à, Hahaha – chắc nó định nói là “hiểu tiếng chó”

– Đoán mò thôi… nó ở cùng cô mà vẫn phải ra ngoài lang thang chơi 1 mình… Chắc là ít người chơi cùng nên nó mới vậy!!!

– Đúng là đoán mò… là do tôi quên không đóng cửa nên nó mới chạy ra ngoài thôi… Pop nó còn trẻ con nên mải chơi lắm!!!

– Hehe, cô không mải chơi chắc… mải xem phim đến chó của mình ra ngoài mà cũng không biết!!! – Tôi liếc cái màn hình tv đang chiếu “Vượt ngục” mà từ lúc vào nhà tôi đã thấy mở sẵn. Cô nàng này tính nết xem ra cũng khá lỡ đễnh và bát nháo.

– … (Nhìn ngang nhìn dọc)… Ai bảo anh thế… Ai bảo là tôi mải xem cái phim này… Anh… cười cái gì hả…

– Hehehe… – tôi không nói gì mà chỉ khẽ liếc xuống dưới chân cô nàng rồi cười đểu.

– … Ơ… Thế thì… làm sao mà phải cười… Vô duyên… nhìn cái mặt toen hoẻn!!!

– “Toen hoẻn???” – 1 Chút hoài niệm gợn “sóng sánh” vài nhịp trong lòng tôi rồi lập tức bình lặng trở lại.

– Pop… tạch tạch… Ở lại ngoan nhé, lần sau không tự ý đi lang thang nữa biết chưa… Rồi… tao về đây.

– “Kin… Kít” – con Pop có vẻ hiểu ý, cứ liếʍ láp rồi sán vào lòng bàn tay tôi. Nó có vẻ cũng không “ngu” như tôi tưởng lúc đầu.

– Cô này… giờ… có thể giúp tôi đi ké thang máy xuống được không!!!

– Anh có chân thì tự đi. Thang này chỉ dành cho dân ở đây thôi. – Cô nàng kênh kiệu xen chút cong cớn, chắc là muốn trả đũa tôi chuyện vừa rồi.

– Tao về nhé!!! – Tôi chào con Pop lần nữa rồi đi thẳng luôn. Không cần thiết phải nài nỉ gì thêm những hạng vừa giàu vừa kiêu vừa khinh người như vậy làm gì. Chỉ là 18 tầng thôi chứ có là bao!!!