Chương 48

Thời gian trôi đi cùng với nhịp chạy đua hối hả của sự học – ôn – thi khiến cho chuyện này dần chìm vào quên lãng. Đủ để tôi yên tâm và bỏ lơ dần đi cái mối lo này… cho đến tận khi nãy. Phản ứng mãnh liệt của My quả thực khiến tôi bối rối và lo lắng cho tình cảm sau này giữa 2 anh em. May mắn đến được với nhau bằng cả tấm lòng chung 1 chữ Yêu thì quá tốt đẹp rồi. Còn không được thì chẳng rõ 2 anh em còn có thể bình thường và thân thiết với nhau như trước nữa hay không. Tệ hơn là đến với nhau vì 1 chút gượng ép, ngộ nhận nào đó cho đến khi biến cố không mong muốn xảy ra thì quả thực là tồi tệ. Sai lầm khi vô tình hoặc cố tình làm tổn thương nhau, dù ở thể nhẹ hay thể nặng thì ít nhiều đều lưu lại những vết tích trong lòng. Nhẹ thì như 1 “gợn sóng” thi thoảng lại dấy lên trong lòng mỗi khi mơ hồ nhớ về nó. Nặng thì sẽ thành vết sẹo hằn mãi, ghi vết tích của 1 sự tổn thương đau đớn về tinh thần, về thể xác hoặc là cả 2.

– “Ào… Ào… Ào…”

Vài vốc nước máy tạt vô mặt… Khuôn mặt trầm tư ướt rượt bởi những vệt nước lấm tấm hiện lên trên tấm gương. Thôi thì… chuyện tới đâu tính tới đó vậy… Định làm điếu thuốc cho tỉnh táo thì mới phát hiện ra thuốc đã hết từ lúc nào. Tôi đành rảo bước ra ngoài sảnh chính tìm thuốc, tranh thủ thăm thú cái nhà hàng này luôn. Nhà hàng này khá lớn và sang trọng, kiến trúc được bài trí theo phong cách khá Tây nên tạo cảm giác hiện đại và ấm cúng. Rất lý tưởng để gia đình, bạn bè quây quần hay những đôi lứa hẹn hò mong tìm 1 nơi để gợi mở những câu chuyện lãng mạn… Mắt tôi lướt qua những dãy bàn theo từng nhịp bước chân và vô tình dừng lại bên 1 bàn ở trong góc phía xa xa…

– “Sao Hằng lại đi ăn riêng với người ấy nhỉ???” – 1 Câu hỏi kỳ lạ hiện lên trong đầu khi tôi tình cờ bắt gặp cô bạn xinh đẹp đang ngồi ăn với người đối diện trong cái nhà hàng này.



Vài ngày trôi qua trong bình lặng, tôi và Xuân chóa vẫn cố gắng theo đuổi từng bước cái nghiệp kinh doanh của mình. Thời gian này cũng chỉ còn hơn 1 tuần nữa là bắt đầu vào năm học mới. Nhưng ở đại học thì ngày thường nói chung cũng giống như là ngày nghỉ vậy, bản thân kỳ nghỉ hè cũng không còn mang khái niệm đặc thù như ngày xưa nữa. Vì vòng xoáy của học thêm, học lại, đi làm khiến cho cảm giác về thời gian luôn luôn vận động không ngừng nghỉ. Bận rộn với các hoạt động và những ý tưởng khiến cho ngày qua ngày trôi đi trong sự khám phá, trải nghiệm và tích lũy. Đó cũng là 1 điều tốt cần thiết cho những thanh niên, những người trẻ mới vào đời như chúng tôi.

– Anh ơi, nhá!!! Tối nay qua lớp võ xem thử thế nào rồi đăng ký nhá!!! – Tiếng My mè nheo trong điện thoại đòi hỏi tôi vụ học võ.

– Giờ anh bận lắm, tối lại đi như thế lại mệt bạn anh ở nhà phải lo chạy việc…

– Zời ạ, vụ boxing lần trước thì anh kêu học kín tuần không đi được. Đến lớp Karate này học có 3 buổi anh cũng khó khăn. Tóm lại là anh thoái thác chứ gì… có thực lòng muốn giữ lời hứa không thì nói em còn biết mà đi học 1 mình!!! – My có vẻ đã cáu thực sự.

– … Ờ… thì… Mà lớp này có cho thực chiến, đối kháng nhiều không em???

– Em tìm hiểu kỹ lắm rồi, lớp này thuộc loại tốt nhất Hà Nội đấy. Vậy nên học phí nó mới cao hơn bình thường và phải nhờ người quen xếp lớp chứ!!! Đi anh nhá!!!

– … Hajzzz… thì đi!!!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Vậy là tối hôm đó tôi buộc phải dằn lòng “vì võ quên bạn” mà phó mặc tất cả công việc (nếu có) lại cho Xuân chóa. Đâm ra tuần có 3 tối là thằng này phải đóng đinh ở nhà “trông hàng” không được đi chơi với gái, vậy cũng tốt hehehe.

– Đây rẽ vào đây anh!!!

– To nhở, mịa anh nghĩ đắt là do thuê địa điểm thì đúng hơn…

– Anh lắm chuyện quá, cứ vào học đi rồi biết!!!

Thú thực là tôi chỉ yêu Boxing thôi nhưng phần vì lời hứa với My, phần vì tò mò cũng muốn xem thử xem môn Karate này nó hay dở ntn nên tôi cũng miễn cưỡng cố gắng theo My học thử… 1 tháng ở cái trung tâm này xem nó ra ngô ra khoai làm sao.

– “UỴCH… UỴCH… BỐP… CHÁT… BỤP… KIAI… KIAI… KIAIIIII…”

Vừa đi gần vào tới sảnh đã nghe oang oang tiếng chân tay huỳnh huỵch, tiếng đánh võ và tiếng la hét ra đòn… Vào đến nơi thì 1 khung cảnh náo nhiệt, hừng hực khí thế của con người và hoạt động hiện ra. Khả năng trung tâm này là tốt thật vì sau 1 hồi quan sát tôi thấy sự phân khu và sắp xếp theo trình độ là khá bài bản. Khu tập cơ bản riêng, khu tập các đòn thế thi đấu riêng, khu tập với dụng cụ riêng và cuối cùng là sàn thi đấu – cái nơi mà tôi háo hức nhất.

– Này, anh kia… anh đang làm gì ở đây thế???

– … Ơ… lại là cô à??.. Vậy võ đường này…

– Ai vậy anh???

– Võ đường này làm sao??? Mà sao… anh mò đến đây theo tôi à???

– Theo cô??? Hơ, cô mắc chứng ảo tưởng à, hehe!!!



– Anh nói ai ảo tưởng!!! Ở đây là võ đường nên cẩn thận cái mồm anh đấy!!!

– Này, rốt cuộc 2 người đang làm cái gì đấy… Anh… nói em nghe cái cô này là gì vs anh vậy???

– … Ơ… Nào, từ từ… Em làm cái gì mà cứ xô anh vậy… Là cái gì đâu, “cục nợ” qua đường ấy mà em…

– YA… YYAAAA..!! – 1 Cú “tống dọc” nhanh như cắt bất ngờ lao thẳng về phía tôi, người ra đòn dĩ nhiên là “cục nợ” kia rồi.

– Huỵch… Vù..!!

Tôi nhanh chóng đẩy nhẹ My ra… đoạn xoay nửa thân né đòn, cảm nhận rõ lực đạo của cú đá phát ra theo tiếng gió. Chân vừa chạm đất cô nàng tiếp tục tung ra liên hoàn những cú đấm trung, thượng hướng về phía tôi. Tôi phần vì nể phụ nữ, phần vì cũng không muốn lâu la, rắc rối thêm với cô nàng này nên chỉ đành vừa lùi vừa né đòn vừa luôn miệng kêu “stop” trận chiến bất đắc dĩ này lại.

– Vυ"t… Bụp..!!

1 cú đá vòng cầu bất ngờ khiến cô nàng kia phải phân tâm để đỡ đòn. Người tung cước khi nãy hóa ra chính là My…

– Con này mày bị điên hay sao mà cứ nhảy cồ cồ lên đòi đánh người vậy!!! – Cả võ đường gần như đình trệ lập tức sau tiếng quát, mà chính xác hơn là câu chửi vừa rồi của My.

– … Ơ… – cô nàng “cục nợ” ngẩn mặt ra ngạc nhiên vì bị ăn chửi 1 cách trực diện như vậy. Tôi thì thấy bình thường vì vốn không lạ gì tính đốp chát của My với những người mà em nó ghét.

– CÓ CHUYỆN GÌ VẬY???

1 giọng nói sang sảng, rành mạch vang lên. Cả võ đường đang nhốn nháo, hóng hớt sự việc lạ kỳ vừa rồi thì lập tức yên ổn trở lại sau tiếng át của giọng nói ấy – 1 giọng nói đầy uy lực và khí thế. Chủ nhân của giọng nói bước dần về phía chúng tôi, đi theo sau và bên cạnh là 5 người nữa. Tất cả đều tầm tuổi từ 24 đến ngoài 30 và đặc biệt là đều thắt đai đen