Chương 15

"Ngươi muốn đi cùng ta không?" Liễu Hòa Ninh chuẩn bị ra khỏi cửa liền hỏi Liễu Yến.

"Bên ngoài lạnh lắm, ta không đi đâu, ta muốn tiếp tục ở lại trong điện." Liễu Yến cự tuyệt nói, nàng không dám đảm bảo rằng tiểu thư nhà nàng sẽ không làm ra hành vi vượt quy tắc hoặc khiến người khác xấu hổ, nàng không đi theo cũng miễn cho bản thân mình khỏi xấu hổ, vẫn không bằng nhắm mắt làm ngơ. Tuy nhiên, nàng mới từ Giang Đô đến kinh thành, bên ngoài giá lạnh nàng xác thật có chút không quen.

Liễu Hòa Ninh thấy Liễu Yến không sẵn lòng đi cùng mình thì cũng không miễn cưỡng.

"Vậy Dư Tranh đi cùng ta đi, đường trong cung ta vẫn chưa quen thuộc, cũng không biết Trường Khuynh Điện của Đông Cung ở đâu." Liễu Hòa Ninh đối với Dư Tranh bên cạnh nói.

"Vâng." Dù trong lòng Dư Tranh không nguyện ý nhưng ngoài mặt vẫn cung cung kính kính.

"Ta vẫn cảm thấy chỉ mang tay không đi không tốt lắm." Liễu Hòa Ninh lại nói với Liễu Yến cùng Dư Tranh ở bên cạnh.

"Bảo bối Hoàng Thượng ban thưởng vẫn còn dư lại, có lẽ tiểu thư có thể đi vào chọn một món." Liễu Yến đề nghị, kỳ thật nàng cảm thấy dù tiểu thư tặng cái gì thì vị Đông Cung nương nương kia đại khái đều không để ý, cho dù không tặng cũng không sao, nhưng mà thấy tiểu thư để bụng như vậy nàng cũng không đành lòng giội nước lạnh, tiểu thư muốn đưa nàng kia tấm lòng son, chính mình tục nhân vẫn là không hiểu lắm, nhưng xác thật tiểu thư để ý Đông Cung nương nương kia rất nhiều, chẳng lẽ tiểu thư thật sự đối đãi với Đông Cung nương nương như hoa tiên tử? Giờ phút này Liễu Yến nhớ đến lần đầu gặp Diệp Khuê Thần, tiểu thư đối với mỹ mạo của Diệp Khuê Thần liền kinh diễm, còn khen người ta là hoa tiên.

Liễu Hòa Ninh lắc đầu, nàng cảm thấy đem lễ vật mà Quân Thận đưa chuyển giao cho Hoa Triều vẫn thiếu vài phần dụng tâm, Hoa Triều khẳng định sẽ không thích, nàng muốn tặng cho Hoa Triều thứ mà nàng ấy thích.

"Ta biết tặng gì thì tốt rồi!" Đột nhiên Liễu Hòa Ninh linh quang chợt lóe nghĩ đến đồ vật mà mình muốn tặng, vì vậy ngữ khí thập phần vui vẻ nói.

"Thứ gì?" Liễu Yến tò mò hỏi, đồ vật mà tiểu thư nàng có thể nghĩ đến tuyệt đối không phải thứ mà người thường có thể nghĩ ra.

Liễu Hòa Ninh hướng về phía Liễu Yến mà cười, sau đó lập tức đi vào thư phòng, bắt đầu mài mực cùng với chuẩn bị các loại thuốc màu, bắt đầu vẽ tranh. Không đến nửa canh giờ, một bức tranh liền mạch lưu loát liền được vẽ xong.

Liễu Yến và Dư Tranh nhìn tranh một chút, đó là một viên cây mai, dưới tàng cây còn có một nữ tử đang ở đó mà bẻ cành hoa, tuy rằng chỉ là vẽ nữ tử đưa lưng về phía này, vẽ nữ tử không lộ mặt, nhưng chỉ cần một bóng lưng liền có thể khiến người khác tin rằng dung mạo của nữ tử này đẹp đến không gì sánh được, xứng với cảnh tuyết tan bên cạnh cùng hoa mai tươi đẹp, ý cảnh phi thường đẹp. Liễu Yến cùng Dư Tranh ngay lập tức liền nhìn ra được, nữ tử đó chính là Đông Cung nương nương Diệp Khuê Thần, tình cảnh này là lần đầu khi Liễu Hòa Ninh mới gặp Diệp Khuê Thần.

"Hoa Triều ngày ấy ở vườn mai bẻ cành hoa nhất định là do thích hoa mai, ta vẽ một bức mỹ nhân bẻ hoa tặng nàng liền vừa vặn tốt." Liễu Hòa Ninh vui vẻ nói.

"Tranh vẽ khác biệt có vần điệu, mỹ nhân từ trong tranh tới." Liễu Yến không rõ chân tướng cảm thấy ý tưởng lần này của tiểu thư cũng không có gì sai, cảm thấy tiểu thư họa bức họa này thật là tốt, nghĩ thầm nếu Diệp Khuê Thần thấy tiểu thư vẽ nàng đến mỹ lệ câu nhân như thế nói không chừng thật sự sẽ thích.

Dư Tranh lại cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc cây mai mà Diệp Khuê Thần bẻ kia là của Hoàng Thượng trồng vì nàng, sau khi lập Tân Hậu, liền bẻ cành hoa. Nàng cảm thấy hành động Diệp Khuê Thần bẻ cành hoa giống như có vài phần oán ý đối với Hoàng Thượng. Nhưng Dư Tranh lại sợ cách lý giải của mình, nhỡ đâu nếu Diệp Khuê Thần thật sự thích hoa mai, nàng lý giải như vậy chẳng phải chính là đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Cho nên dù trong lòng Dư Tranh cảm thấy kỳ kỳ, cũng không mở miệng nói việc này cho Liễu Hòa Ninh. Hơn nữa cũng có thể nhân lúc này thăm dò một chút thái độ của Đông Cung bên kia đối với Trung Cung là như thế nào.

Liễu Hòa Ninh vui vẻ dùng miệng thổi mực, muốn làm mực khô nhanh, nàng có thể mang này bức tranh này đến Đông Cung tặng cho Diệp Khuê Thần.

"Thôi vậy, ta vẫn là cùng các ngươi cùng đi thì tốt hơn." Sau khi chờ Liễu Hòa Ninh cuốn bức tranh thật cẩn thận xong, thời điểm chuẩn bị cùng Dư Tranh cùng nhau ra ngoài, Liễu Yến nhìn tiểu thư nhà mình, cuối cùng vẫn là không yên tâm, nhưng mà nàng có chút tò mò phản ứng của Diệp Khuê Thần khi nhìn thấy bức tranh này.

"Hôm nay thật lạnh, làm khó Trương Mỹ Nhân rồi." Liễu Hòa Ninh vừa ra khỏi đại điện, cơn gió lạnh thấu xương lập tức thổi lại đây, Liễu Hòa Ninh lập tức nhớ đến buổi sáng khi nàng cùng Trương Mỹ Nhân trò chuyện vui vẻ với nhau, nghĩ thầm Trương Mỹ Nhân vì bảo bối mà cố ý chạy đến chỗ mình thỉnh an, kéo theo thân thể bệnh tật thật sự không dễ dàng, vì thế phát ra cảm tình.

Liễu Hòa Ninh nhắc tới Trương Tình Vũ khiến Liễu Yến cùng Dư Tranh bên cạnh không khỏi giơ lên một mạt ý cười, tính tình Trương Mỹ Nhân kia xác thật có chút thú vị.

"Tuyết sắp rơi, không quá lạnh, khi tuyết tan mới lạnh." Dư Tranh đối với hai người phương nam trước mắt nói.

"Vậy cũng được." Liễu Hòa Ninh nhìn Dư Tranh nói, ngày thường Dư Tranh cũng cực kỳ quy củ, có thể tùy ý cùng mình nói chuyện như vậy cũng không dễ dàng, bất quá cũng coi như trong lòng đối phương đối với mình buông xuống chút phòng bị.

Dư Tranh bị tầm mắt Liễu Hòa Ninh nhìn mình mà mỉm cười, tầm mắt kia dị thường thông thấu, trực thấu nhân tâm.

Liễu Yến thay Liễu Hòa Ninh mặc áo choàng, nghĩ thầm tiểu thư còn nói Trương Mỹ Nhân không màng rét lạnh chạy tới, nàng cũng không phải là không quan tâm trời lạnh mà chạy đến tới gặp Đông Cung nương nương hay sao.

Diệp Khuê Thần xử lý xong việc trong cung liền được thanh nhàn, chỉ là sau hôm qua nghe được Liễu Hòa Ninh nói mình cắt tỉa đến chỉnh chỉnh tề tề, hôm nay Diệp Khuê Thần không có tâm tình đi quanh hoa cỏ ở trong điện của mình. Nàng vốn chuẩn bị ra ngoài một chút, chỉ là bên ngoài trời tối tăm dày đặc, mắt thấy lại có trận tuyết lớn sắp rơi liền từ bỏ. Nghĩ thầm tâm cảnh người này cùng thời tiết ít nhiều cũng có chút liên quan, thời tiết này dày đặc đến giống như muốn áp xuống, ngay cả tâm cũng trầm xuống theo.

"Chờ kết thúc phỏng chừng tiếp theo lại là một trận tuyết lớn." Diệp Mạnh cũng nhìn về phía bên ngoài không trung áp lực thấp cùng Diệp Khuê Thần mà nói.

"Liễu Hòa Ninh kia hôm nay lại nói gì?" Đại khái bởi vì xác thật nhàm chán, cũng có lẽ là do Liễu Hòa Ninh ngày hôm qua ở sau lưng nàng nói bậy, vốn dĩ đã dặn Diệp Mạnh không cần quá chú ý đi cùng hỏi thăm tin tức của Trung Cung, nhưng giờ Diệp Khuê Thần lại chủ động hỏi tình huống của Liễu Hòa Ninh bên kia.

Diệp Mạnh có chút kinh ngạc tiểu thư nhà mình thế nhưng lại chủ động hỏi, quả nhiên, làm người đều sẽ để ý người khác có ở sau lưng mình nói bậy hay không. Kỳ thật Diệp Mạnh cũng nghẹn đến mức khó chịu, tuy rằng nàng nghe tiểu thư nói không được đi tìm hiểu tình huống của Trung Cung, chỉ là gần nhất tất cả mọi người đều chú ý tin tức của Trung Cung bên đó, chỉ cần Trung Cung có cái gì gió thổi cỏ lay liền có thể lập tức truyền đi khắp hoàng cung. Đại khái là bởi vì Trung Cung chính là thịnh sủng, cho nên hiện tại mọi người đều chú ý tình huống của nàng.

"Ngày hôm qua Trương Mỹ Nhân không phải là phát sốt sao, nghe nói hôm nay lại kéo thân thể nhiễm bệnh đi Trung Cung thỉnh an, vị Trung Cung kia thưởng cho nàng một viên Phục Nguyên Đan, còn giữ nàng lại dùng bữa, này không, liền quên thỉnh an Đông Cung bên này của chúng ta, đến bây giờ còn chưa tới Đông Cung thỉnh an." Diệp Mạnh đã sớm muốn nói, sau khi đem tình huống bên kia nói ra liền cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng vì chuyện Trương Mỹ Nhân không đến đây thỉnh an tiểu thư nhà mình mà canh cánh trong lòng.

"Ờ." Ngữ khí của Diệp Khuê Thần nhàn nhạt, nhìn như không quá để ý. Kỳ thật chỉ cần Liễu Hòa Ninh không lại ở sau lưng mình nói bậy thì nàng đối với việc nhỏ này cũng không quá để ý.

Diệp Mạnh thấy tiểu thư nhà mình một chút đều không thèm để ý liền sốt ruột, người sáng suốt đều nhìn ra được là Trương Mỹ Nhân này muốn nương nhờ Trung Cung, Trung Cung đã mượn sức của Trương Mỹ Nhân người còn coi như được sủng ái, nếu nữ nhân hậu cung này đều bị Trung Cung mượn sức thì tình huống của tiểu thư sẽ không tốt lắm, nàng không hi vọng tiểu thư biến thành người cô đơn.

"Tiểu thư, Trung Cung công khai mượn sức Trương Mỹ Nhân cũng thật quá đáng, Trung Cung không quy củ như vậy Hoàng Thượng lại không để ý, tiểu thư cũng không thèm để ý luôn sao?" Diệp Mạnh khó hiểu hỏi.

"Liễu Hòa Ninh được thịnh sủng như thế lại làm việc mượn sức người như này không khỏi có chút thừa thãi. Dù cho có như vậy thì cũng tùy nàng đi, chúng ta tạm thời quan sát. Đừng nhân lúc người khác có một chút động tác liền nóng đỏ mắt, khó bảo toàn việc nàng không phải muốn cho chúng ta tự gây ra hỗn loạn trước. Cũng đừng nhìn chằm chằm vào sai lầm của người ta, hoặc là bất động, bằng không vừa động liền dính phải một kích trí mạng, hiện tại việc phải làm chính là không cần đem sai lầm lạc vào trong tay người khác, lấy bất biến ứng vạn biến." Diệp Khuê Thần ngữ khí nhàn nhạt nói, không cầu Dương Chiêu sủng ái, những việc khác đều dễ dàng.

Diệp Mạnh nghe vậy liền biết trong lòng tiểu thư có suy tính, nàng nhìn bóng dáng tiểu thư, nàng cảm thấy sau khi phế Hậu tiểu thư không giống lúc trước, trở nên càng thêm bình tĩnh, tâm trí cũng trở nên càng cường đại hơn, rất giống Văn Hiến Hoàng Hậu năm đó. Diệp Mạnh nhìn Diệp Khuê Thần như vậy, cảm thấy có chút cao hứng, thầm nghĩ quả nhiên nữ nhân hậu cung chỉ có không yêu Hoàng Thượng mới có thể sống tốt.

"Nương nương, Trung Cung nương nương bên ngoài cầu kiến." Lúc này, cung nhân bên ngoài tiến vào bẩm báo nói.

"Nàng chạy tới nơi này làm gì?" Diệp Mạnh khó hiểu hỏi.

"Nô không biết." Cung nhân làm sao biết được Trung Cung Hoàng Hậu tới nơi này làm cái gì.

Diệp Khuê Thần cũng buồn bực, Liễu Hòa Ninh đến nơi này làm gì, đương nhiên mặc kệ Liễu Hòa Ninh tới nơi này làm gì, dù sao giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, Diệp Khuê Thần cũng chỉ có thể khéo léo ứng đối.

"Nói với nàng bổn cung sắp đi ra." Diệp Khuê Thần đối với cung nhân phân phó nói.

"Vâng." Cung nhân liền đi ra ngoài trước.

“Người này hôm qua mới nói xấu tiểu thư trước mặt bao nhiêu người, hôm nay vẫn còn mặt mũi tới đây?” Diệp Mạnh cảm thấy da mặt Liễu Hoà Ninh không dày đến vậy.

Có lẽ người ta không cảm thấy vậy là nói xấu, Diệp Khuê Thần cười lạnh nghĩ đến, bất quá Diệp Khuê Thần cũng đứng lên, y phục chỉnh lại, sau khi đem xiêm y chỉnh cho đẹp liền đi ra ngoài.

Ba chủ tớ Liễu Hòa Ninh vào Trường Nhạc Điện lập tức liền nhìn đến giữa điện thấy được bức tranh Liễu Hòa Ninh vẽ Quan Âm nằm ở ngay vị trí dễ dàng nhìn thấy.

Liễu Hòa Ninh nhìn bức tranh này, nghĩ thầm Đông Cung nương nương này tựa hồ không đơn giản, nếu không phải lòng dạ rộng lớn thì chính là ghét bỏ đến không chịu được, lại có thể treo ở nơi này thời thời khắc khắc cách ứng chính mình, này không phải người bình thường có thể có thể nghĩ đến mà làm được.

Sau khi Dư Tranh nhìn đến cũng kinh ngạc một phen, nghĩ thầm không hổ là Hoàng Hậu hiền lành thục đức.

Liễu Hòa Ninh nhìn Diệp Khuê Thần đem bức tranh mình tặng treo ở vị trí dễ thấy nhất mà không khỏi chống cằm cười, nàng mặc kệ Hoa Triều có phải là do lấy lòng Quân Thận hay không, nàng đối với việc Hoa Triều treo bức tranh ở nơi này thực vừa lòng, như vậy mỗi ngày Hoa Triều đều có thể xem chính mình, xem lâu rồi thì cũng sẽ thích.

Diệp Khuê Thần từ bên trong ra tới liền thấy Liễu Hòa Ninh chống cằm nhìn bức Quan Âm đồ mà cười, nàng cảm thấy một mạt ý cười này của Liễu Hòa Ninh chính là đang trào phúng mình, cùng với ngày hôm qua lúc nói mình trong ngoài không đồng nhất giống nhau như đúc, cái này làm cho trong lòng Diệp Khuê Thần thực không thoải mái, giống như mỗi mánh lới nhỏ của mình nàng đều xem thấu, Diệp Khuê Thần phi thường không thích cảm giác như vậy.

Giờ phút này Diệp Khuê Thần có chút hối hận vì đã đem tranh treo lên, Dương Chiêu còn không kịp tới xem mà Liễu Hòa Ninh đã thấy được, hơn nữa nàng phát hiện tranh này khi treo lên thì dễ, lúc tháo xuống mới khó, chẳng lẽ thật sự vì lấy lòng Dương Chiêu mà mỗi ngày đều treo bức tranh Liễu Hòa Ninh tìm cách ứng chính mình sao!? Diệp Khuê Thần càng nghĩ càng cảm thấy không đáng.

Tác giả có lời muốn nói:

Liễu Hòa Ninh: Mỗi ngày Hoa Triều đều cầm kịch bản cung đấu có thể làm sao đây?