Chương 17

"Vậy ta trở về đây." Liễu Hòa Ninh cảm thấy mông mình ngồi còn chưa nóng, đã bị đuổi về, nàng tiếp tục mắt trông mong nhìn Diệp Khuê Thần, nàng hy vọng Diệp Khuê Thần có thể mở miệng giữ lại mình trong chốc lát, tuy rằng khả năng này cũng không quá lớn.

"Hòa Ninh sợ lạnh sao?" Thấy Liễu Hòa Ninh cọ tới cọ lui trên chỗ ngồi Diệp Khuê Thần liền mở miệng hỏi.

Liễu Hòa Ninh gật đầu, nàng rất là sợ lạnh.

"A Mạnh, đi lấy túi nước ấm của bổn cung đưa cho Hòa Ninh đi." Diệp Khuê Thần nói với Diệp Mạnh.

Liễu Hòa Ninh nghe xong liền lập tức cao hứng, nàng cảm thấy Hoa Triều cũng không có ghét nàng như tưởng tượng, nhìn xem Hoa Triều cẩn thận như vậy, biết nàng sợ lạnh liền đưa túi ấm, Hoa Triều cũng thật tốt!

Liễu Yến nghe vậy liền nghĩ thầm, vị Đông Cung nương nương này quả nhiên là nữ tử lớn lên trong cung, làm việc mọi mặt đều chu đáo, khiến người khác nhìn không ra nửa điểm không đúng. Không đem cảm xúc cá nhân của bản thân vào trong đó, tâm tính này cũng thật không bình thường, Liễu Yến rất là bội phục Diệp Khuê Thần, nghĩ thầm còn tốt là Hoàng Thượng chưa phế đi vị Hoàng Hậu này, bằng không sẽ là tổn thất lớn đối với Hoàng Thượng. Có Diệp Khuê Thần chủ trì hậu cung, tất nhiên mọi việc đều sẽ gọn gàng ngăn nắp, không nhiễu loạn nửa phần.

Diệp Mạnh thực mau liền mang túi nước ấm của Diệp Khuê Thần tới, nàng đưa cho Diệp Khuê Thần rồi nghĩ thầm, tiểu thư thật là không dễ dàng mà, rõ ràng chán ghét như vậy lại còn ủy khuất bản thân làm việc trái lương tâm này.

"Trên đường trở về Hòa Ninh đem túi nước ấm cùng tay đặt vào trong túi, như vậy tay sẽ không lạnh nữa." Diệp Khuê Thần ôn nhu săn sóc nói, đồng thời cũng đem túi ấm tay tinh xảo mà không lớn để vào tay Liễu Hòa Ninh.

"Hoa Triều cũng thật tốt!" Liễu Hòa Ninh thập phần cao hứng nhận lấy túi ấm trong tay Diệp Khuê Thần, nàng không thích mình nhưng lại có thể tri kỷ như vậy, nếu Hoa Triều có thể thích mình vậy nhất định sẽ là nữ tử ôn nhu săn sóc nhất.

"Mọi người đều là thê tử của Hoàng Thượng, hòa thuận với nhau khi ở chung mới có thể giúp Hoàng Thượng phân ưu giải nạn, đây là việc ta nên làm." Diệp Khuê Thần tránh đi tầm mắt của Liễu Hòa Ninh mà khách sáo nói, cũng như lúc giả dối nhất nàng không thích đối diện với ánh mắt của đối phương.

"Hoa Triều nói đúng, chúng ta xác thật muốn được hòa thuận hữu ái với nhau, việc này cũng yêu cầu cần ở chung với nhau nhiều hơn, ta chờ đến lúc Hoa Triều thanh nhàn liền tìm đến Hoa Triều để cùng nhau bồi dưỡng cảm tình, nhưng mà khi nào Hoa Triều mới có thể thanh nhàn đây?" Liễu Hòa Ninh tận dụng mọi cơ hội để lập tức trèo lên.

Diệp Khuê Thần vốn cảm thấy nàng cùng Liễu Hòa Ninh duy trì trạng thái nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất, nàng không trêu chọc mình, mình cũng tránh xa nàng, chỉ cần duy trì hòa thuận ở mặt ngoài là được. Nhưng Liễu Hòa Ninh này cũng không biết có tật xấu gì, tựa hồ thực thích tới gần mình.

"Ta tư chất bình thường, luôn có cung vụ xử lý không xong, bận trước bận sau, không được rảnh rỗi dù chỉ một chút, thật ra ta thực hâm mộ Hòa Ninh có thể thanh nhàn như vậy." Hàm ý của Diệp Khuê Thần chính là: Ta bận, đừng tới tìm ta!

Liễu Hòa Ninh nghĩ thầm, Hoa Triều thật là lấp kín hết mức, nàng thật sự là không thích mình đến tìm nàng chơi, người ta thích nàng như vậy. Liễu Hòa Ninh có chút khổ sở, ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, nề hà trăng sáng chiếu mương ngòi.

"Không có việc gì, ta muốn thăm ngươi một chút, sẽ không chậm trễ ngươi đâu." Liễu Hòa Ninh vẫn mặt dày bám riết không tha muốn cạy ra một chút khe hở, thái độ hèn mọn nói.

Thấy Liễu Hòa Ninh hèn mọn như vậy Diệp Khuê Thần cũng không lại cự tuyệt, bằng không liền có vẻ quá bất cận nhân tình, đột nhiên Diệp Khuê Thần có điểm chán ghét mình lúc đầu lại tạo thanh danh hiền huệ tốt như vậy, tạo thì khó, hủy thì dễ.

"Vậy mỗi tháng mùng 8, 23 sẽ hơi nhàn rỗi, Hòa Ninh có thể tới tìm ta cùng uống trà và trò chuyện." Diệp Khuê Thần không thích Liễu Hòa Ninh quấy rầy ngoài kế hoạch, vẫn là nên xác định thời gian để đến lúc đó trong lòng mình cũng có chuẩn bị một chút.

"Thật tốt quá, vậy hai ngày này ta sẽ đến tìm Hoa Triều." Liễu Hòa Ninh cao hứng nói, nàng thật mong chờ lần gặp mặt tiếp theo.

Diệp Khuê Thần thấy bộ dáng cao hứng của Liễu Hòa Ninh thì chỉ mỉm cười theo.

"Tiểu thư, chúng ta về thôi, bên ngoài trời lại sắp tuyết rơi rồi." Liễu Yến thấy tiểu thư nhà mình lại muốn ăn vạ thật lâu liền mở miệng nói, nàng đều nhìn không được nên đành mở miệng nhắc nhở tiểu thư nhà nàng rằng cần phải đi.

"Hoa Triều, ta trở về đây." Liễu Hòa Ninh lại nói với Diệp Khuê Thần lần nữa, nhưng ngữ khí của nàng giờ phút này so với vừa rồi thì vui hơn rất nhiều, hiển nhiên là bởi vì túi nước ấm của Diệp Khuê Thần.

Diệp Khuê Thần nhàn nhạt mỉm cười gật đầu.

Liễu Hòa Ninh nắm trong tay túi ấm của Diệp Khuê Thần, độ ấm kia liền truyền tới tay nàng, ngay cả tâm nàng cũng đều ấm áp theo, nàng cảm thấy trong lòng Hoa Triều nhất định cũng có một phần ấm áp, chỉ là giấu đến quá sâu. Liễu Hòa Ninh thoáng dùng sức, nắm chặt túi ấm nước, lúc này mới rời đi khỏi Trường Nhạc Điện.

"Đầu óc người này có phải là có vấn đề hay không?" Sau khi đám người Liễu Hòa Ninh rời khỏi Diệp Mạnh liền không nhịn được phun tào nói.

Diệp Khuê Thần không đáp, bất quá ở nàng xem ra, Liễu Hòa Ninh xác thật là người kì quái, thoạt nhìn không giống như là có ác ý, có lẽ giống như A Mạnh nói, đại khái là đầu óc có vấn đề.

"Tiểu thư, bức tranh này nên xử lý như thế nào?" Diệp Mạnh hỏi, nàng cũng cảm giác được tiểu thư đối với bức tranh này không mấy vui mừng, nhưng mà nếu bình tĩnh mà xem xét thì tranh này vẽ khá tốt, tiểu thư ở bên trong thực đẹp.

"Đốt đi!" Diệp Khuê Thần lạnh lùng mà phun ra hai chữ.

"Ta đây liền đi đốt." Diệp Mạnh đi lấy mồi lửa, chuẩn bị đốt tranh.

"Đợi chút, tạm thời giữ lại rồi vứt ở một góc đi, đừng cho những người khác nhìn thấy." Lúc thấy tranh sắp bị đốt, Diệp Khuê Thần liền thay đổi chủ ý.

Diệp Mạnh liền đem tranh cuộn lên.

"Đem tranh Quan Âm chướng mắt kia gỡ xuống cho ta." Giờ phút này tầm mắt của Diệp Khuê Thần vừa lúc đối diện với tranh Quan Âm kia, nàng lập tức phân phó Diệp Mạnh gỡ xuống.

"Không phải tiểu thư muốn Hoàng Thượng nhìn thấy sao?" A Mạnh khó hiểu hỏi, Hoàng Thượng còn chưa có thấy qua tiểu thư liền gỡ xuống, kia phía trước chẳng phải là treo không.

"Nếu Hoàng Thượng nhìn thấy rồi vậy không gỡ xuống được, về sau mỗi ngày đều phải treo ở Trường Nhạc Điện. Vì lấy lòng hắn mà đối xử với mình như vậy thì không đáng." Diệp Khuê Thần cảm thấy treo lên là một quyết định sai lầm, vô duyên vô cớ lại làm cho Liễu Hòa Ninh chê cười.

"Tiểu thư nói đúng, vẫn là nên để cho lòng mình vui vẻ một chút." Diệp Mạnh đồng ý cách nói của tiểu thư, mọi việc tiểu thư làm lúc trước việc nào không phải là vì lấy lòng Hoàng Thượng, cũng không thấy Hoàng Thượng cảm niệm được cái tốt của tiểu thư, tiểu thư còn không bằng để lòng chính mình thống khoái một chút.

"Vậy ta đem cất hai bức tranh này cùng một chỗ, khóa đáy hòm đây." Diệp Mạnh nói xong liền đem hai bức tranh cất cùng một chỗ, chuẩn bị làm hai bức tranh này vĩnh viễn không thấy mặt trời khóa ở đáy hòm.

"Ừ." Diệp Khuê Thần thấy trong điện không còn bức tranh của Liễu Hòa Ninh liền thoải mái hơn nhiều.

Trên đường trở về Liễu Hòa Ninh vẫn còn đang suy nghĩ một vấn đề, đó là vì cái gì Hoa Triều không thích bức tranh kia như vậy, nàng cảm thấy mình vẽ khá tốt, tại sao Hoa Triều lại không thích đây? Liễu Hòa Ninh nghĩ trăm lần cũng không ra, nàng cảm thấy nếu hôm nay mình không suy nghĩ vấn đề này cẩn thận thì đêm nay khi ăn cơm chiều sẽ không ngon.

"Các ngươi nghĩ thử xem, tại sao nàng lại không thích bức tranh kia? Là do ta vẽ chưa được tốt sao?" Liễu Hòa Ninh nhịn không được hỏi Liễu Yến và Dư Tranh ở bên cạnh.

"Tiểu thư vẽ rất đẹp, còn tại sao Đông Cung nương nương không thích thì ta đoán không được, dù sao ta cũng không phải là con giun lớn lên trong bụng nàng." Liễu Yến tỏ vẻ mình không giúp được gì với sự hoang mang này của tiểu thư nhà mình.

"Có lẽ..." Dư Tranh muốn nói lại thôi.

"Ngươi nói đi." Liễu Hòa Ninh thấy Dư Tranh giống như biết cái gì liền nhanh chóng thúc giục nói.

"Cây mai kia là cây mà Hoàng Thượng vì nương nương gieo vào mấy năm trước, khi đó Hoàng Thượng vẫn thập phần sủng ái nương nương." Dư Tranh liền đem lời muốn nói nói cho Liễu Hòa Ninh.

"À!" Liễu Hòa Ninh vừa nghe liền bừng tỉnh đại ngộ, nàng thế nhưng đem chuyện mà người ta oán hận vẽ xuống, nữ tử như Hoa Triều làm sao lại nguyện ý chuyện đó bị người khác biết được, có thể cao hứng được mới là lạ. Liễu Hòa Ninh có loại cảm giác vỗ mông ngựa mà vỗ lên chân ngựa.

"Trời ơi!" Cảm xúc Liễu Hòa Ninh có chút héo úa thở dài.

"Sớm biết vậy còn không bằng lại tặng một bộ tranh Quan Âm." Liễu Yến mã hậu pháo nói, nàng sai rồi, nàng không nên ngăn cản tiểu thư tặng tiếp một bộ tranh Quan Âm.

"Trách ta không nhắc nhở nương nương sớm, ta vốn cảm thấy là chính mình không nên lấy lòng tiểu nhân nghiền ngẫm thượng ý." Dư Tranh có chút tự trách nói.

"Không trách ngươi được, ngày thường Hoa Triều quá đoan chính, mọi người đều cảm thấy nàng là người không có cảm xúc, kỳ thật nàng cũng chỉ là nữ tử tầm thường, nàng như vậy nhưng thật ra ta lại vì nàng mà cao hứng. Cái gọi là đường dài biết sức ngựa, lâu ngày gặp lòng người, không cần so đo nhất thời được mất." Liễu Hòa Ninh rất là đại khí trấn an Dư Tranh.

Tác giả có lời muốn:

Diệp Mạnh: Đầu óc Liễu Hòa Ninh quả là có bệnh!

Diệp Khuê Thần: Tán thành