Chương 62: Giãy dụa

Khi đó Chung Lộ còn trẻ, cô vẫn luôn tin bản thân sẽ có cơ hội xây đắp quan hệ tốt với con trai lớn.

Suy xét đến tình cảnh của Kinh Tùng Triệt và một ít lời đồn đãi bên ngoài, cô và Kinh Phong không muốn tạo thêm nhiều lo lắng cho đứa nhỏ này.

"Dì Chung với chú Kinh đã hứa, bọn họ sẽ không có con, dì sẽ coi anh như..."

Đây là việc Kinh Tùng Triệt không biết, cũng là một góc anh chưa bao giờ miệt mài theo đuổi.

Chung Lộ ở nhà họ Kinh lâu như vậy nhưng chưa bao giờ có thai.

Kinh Tùng Triệt hiểu rõ ra cũng có chút kinh ngạc rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, ngược lại như tự hỏi: "Như vậy tất cả đều đã rõ, vậy điều em thật sự muốn nói với anh là gì?"

Khúc Sênh kinh ngạc nhìn Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt vẫn nghịch quả quýt trong tay: "Em đột nhiên nhắc tới Chung Lộ, nói nhiều chuyện như vậy, không có khả năng chỉ là vì nói cho anh biết chuyện này, chẳng phải hôm nay ngay cả cơm tối em cũng chưa ăn mà đã trở về sao?"

Khúc Sênh nuốt nước miếng.

"Sênh Sênh, muốn anh đoán một chút không?" Kinh Tùng Triệt bỗng nhiên mỉm cười: "Chung Lộ mang thai?"

##

Thời gian trở về mấy tiếng trước, bầu trời vẫn còn mang theo chút ánh sáng. Chung Lộ thẳng thắn hết thảy bỗng nhiên rơi lệ, Khúc Sênh vội rút khăn giấy ra đưa tới trước mặt cô: "Dì khóc gì vậy, không tốt cho cơ thể đâu, cũng không tốt cho đứa bé... Dì Chung, dì đừng khóc."

Đều nói khi mang thai thì tâm trạng người mẹ sẽ không ổn định, cậu cũng mới thấy lần đầu tiên.

Khúc Sênh có chút không dám tin, trong bụng Chung Lộ đang có một sinh mạng mới.

"Sênh Sênh, cháu không hiểu, dì đã thất hứa, dì muốn sinh đứa bé này ra." Một tay Chung Lộ vuốt mặt cậu, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi cũng khiến cho má cậu bị lạnh một mảng.

Khúc Sênh dùng hai má ấm áp cọ cọ vào lòng bàn tay cô, giống như một đứa trẻ vậy: "Đúng là cháu thật sự không hiểu... Anh Triệt anh ấy cũng sẽ không ngăn cản."

Nếu cô muốn sinh đứa bé này ra, Kinh Tùng Triệt không lý do ngăn cản cũng sẽ không làm như thế.

Cho dù rất nhiều người cảm thấy Kinh Tùng Triệt khó hòa đồng, khó đoán, thỉnh thoảng sẽ có vài hành vi rất khủng bố nhưng Khúc Sênh vẫn cho rằng, Kinh Tùng Triệt chỉ là quá cô quạnh,

Ngay cả Chung Lộ cũng không dám tùy tiện tiếp cận anh, cậu của mười năm trước cũng không dám.

Vẫn may đầu óc cậu vẫn không thay đổi cách nghĩ, Kinh Tùng Triệt lại mạnh mẽ ép cậu chuyển tới sống chung, nếu không chỉ sợ cậu gặp Kinh Tùng Triệt cũng sẽ đi đường vòng.

"Hay thôi đi ạ, nhỡ đâu đến tối chú Kinh về thì sao... Dì cũng biết cháu thực sự không ứng phó nổi mà, ở đây không được tự nhiên lắm." Khúc Sênh gãi gãi đầu, nói xong cái cớ lại quyết định nói thật: "Hơn nữa cháu muốn về với anh trai."

"Aiya, cuối cùng cũng thừa nhận là anh trai rồi." Chung Lộ cười rộ lên, nhéo nhéo hai má của cậu: "Thật ra dì vẫn còn có một chút lo lắng, dì có con rồi Sênh Sênh có ghen không?"

Khúc Sênh nhìn hai má tái nhợt của người phụ nữ:"Sẽ không, thật đó, dì tin cháu đi, anh cháu cũng sẽ không để ý, dì đừng nghĩ nhiều, cứ nghỉ ngơi cho tốt là được."

Kinh Tùng Triệt sẽ không để ý, bởi vì vốn dĩ anh đã tin rằng bản thân sẽ không bao giờ có được tình yêu thương này, không có thì sẽ không đau lòng.

Cậu biết Kinh Tùng Triệt sẽ có câu trả lời như vậy.

Nhưng cho dù có biết --

Nửa đường về Thư Tử Viện gọi điện cho cậu, hỏi cậu có muốn ra ngoài chơi không, nhưng Khúc Sênh từ chối.

Thư Tử Viện chế nhạo nói: "Yo, không nỡ rời xa chồng yêu như vậy sao."

Khúc Sênh ho khan một tiếng, sợ bác tài phía trước nghe được gì đó, hạ giọng nói: "Chị cút đi."

Thư Tử Viện tiếp tục kí©h thí©ɧ cậu: "Cookie của chúng ta đúng là bé cưng của chồng mà."

Nếu là bình thường thì chắc chắn Khúc Sênh sẽ cãi lại, quay đầu bảo tài xế đưa đến quán bar ngay nhưng hôm nay lại khác, cậu cố ý nói rõ ràng: "Chị đừng nói bừa, hôm nay anh ấy có buổi xã giao, nói không chừng phải khuya mới trở về, em chỉ muốn về nhà đợi anh ấy thôi." Nói đến vế sau lại thấy có gì đó sai sai rồi, con vịt mạnh mồm cái lúc càng nhỏ miệng lại.

"Còn nói không phải là bé cưng à?"

"Ha, ha!" Khúc Sênh thấy không thể nào thông não được: "Cút mẹ chị đi!" Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại.

Bài tài: "..."

##

Bên ngoài phòng tắm, Khúc Sênh vẫn đang nói không ngừng: "Rốt cuộc anh có hiểu hay không vậy, em còn cầm quýt về cho anh, là em muốn nói..."

"Hửm? Nói cái gì?" Kinh Tùng Triệt giữ lấy mặt cậu kéo cậu tới gần.

Khúc Sênh kinh ngạc, thốt ra: "Anh đừng buồn."

Cậu biết rõ Kinh Tùng Triệt sẽ không buồn vì mấy chuyện này, Kinh Tùng Triệt cũng không phải trẻ con.

Nhưng không chỉ có trẻ con mới cần được dỗ dành.

Kinh Tùng Triệt tốt với cậu như vậy, cậu cũng muốn đối tốt lại với anh.

Cậu cũng không thể bị so sánh được!

Nhưng Khúc Sênh không quá am hiểu mấy chuyện này, nói xong lại bắt đầu tìm cớ, to tiếng nói: "Còn nữa, em cố ý mang quýt về cho anh ăn chứ không phải cho anh chơi, vỏ đều bị anh bóp nhăn hết rồi!"

Kinh Tùng Triệt nói: "Vậy Sênh Sênh cho anh chơi."

Khúc Sênh: "???"

Bị Kinh Tùng Triệt chơi qua hai vòng, Khúc Sênh cảm thấy mình còn đáng thương hơn quả quýt ở trên quầy bar kia.

Sáng sớm hôn sau, cậu khó có hôm dậy sớm, nhàm chán ngồi ở quầy bar chờ bữa sáng, tùy tiện lật một tờ tạp chí trên bàn ra, phát hiện có rất nhiều tờ giấy nhớ được kẹp trong quyển tạp chí.

Phía trên là mấy tờ anh để lại, là giấy Kinh Tùng Triệt viết cho cậu.

Phía dưới còn có một tờ bị nhăn nhúm, đó là tờ giấy chia tay cậu viết cho Kinh Tùng Triệt ngày cậu chạy trốn đi.

Khúc Sênh cầm tờ giấy kia lên nhìn đi nhìn lại, Kinh Tùng Triệt đi tới cậu không biết.

Kinh Tùng Triệt rút tờ giấy hình vuông trong tay cậu đi, làm như không có việc gì nói: "Ăn cơm."

Khúc Sênh nghiêng đầu hỏi: "Là anh siết tờ giấy nhăn nhúm thành ra như vậy hả?"

Không khí đọng lại.

"Siết xong lại mở phẳng ra cho đẹp."

Không khí tiếp tục đọng lại như nghẹt thở.

Khúc Sênh nâng tay sờ lên đầu Kinh Tùng Triệt, giống như bình thường Kinh Tùng Triệt làm vậy với cậu: "Em xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu. Anh ơi, anh đừng buồn nữa."

Kinh Tùng Triệt buông tờ giấy kia ra: "Không chỉ như thế, anh còn thu lại hết nữa."

Anh nâng cằm Khúc Sênh lên: "Sênh Sênh, không thưởng cho anh trai à?"

Khúc Sênh hoảng sợ: "Cũng không thể bạch nhật tuyên da^ʍ được."

Kinh Tùng Triệt bất đắc dĩ: "Anh chỉ muốn em hôn anh."

"A.. à à."

Tác giả có lời muốn nói:

Buổi tối nhìn thấy tờ giấy

Hoạt động cụ thể của anh trai như sau:

Tức giận nắm chặt, phẫn nộ ném ra ngoài.

Sau một lúc lâu, yên lặng nhặt về lại, tội nghiệp mở ra, cầm chén nước đè cho phẳng.

Giận quá giận.