Chương 2

Sau ót Giang Đường đập mạnh xuống đất vang lên một tiếng ‘cộp’ khiến người nghe cũng cảm thấy đau nhưng cậu một tiếng than vẫn không cất lên.

“Giang Đường!” Lục Ứng Hoài vội vàng bật dậy lại bị dây xích chân kéo lại ngã cái rầm.

“Lục Đan Thần, ân oán giữa tối với cậu không liên quan đến Giang Đường.”

Lục Đan Thần đi tới xách Giang Đường lên như xách một túi rác, hai chân cậu lơ lửng trên không. Gã siết chặt ngón tay, lúc này mới quay lại nhìn Lục Ứng Hoài: “Không liên quan? Trước kia có lẽ là vậy, nhưng hiện tại…”

Lục Ứng Hoài mở to mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé xám xịt của Giang Đường dần trở nên tím tái. Cậu bé Omega dường như không còn chút sức lực nào để chống cự, hàng mi dài cụp xuống, đôi mắt vô hồn, lặng lẽ như một con búp bê bị vỡ nát.

“Tiện nhân này không biết đã tốn bao tâm sức để kéo dài thời gian cho cậu. Cái gì mà để cậu cạn kiệt tin tức tố mà chết! Tất cả đều là giả dối.”

Lục Đan Thần càng nói càng hận, gã nắm lấy tóc của Giang Đường và đập mạnh đầu cậu vào tường. Trên bức tường trắng xám nhanh chóng xuất hiện một vết máu đỏ sẫm, sau đó vết máu ngày càng lan rộng.

"Thả cậu ấy ra!!!" Lục Ứng Hoài trợn mắt giận dữ, cơ thể lắc mạnh khiến xiềng xích va vào nhau kêu loảng xoảng, nhưng không thể thoát ra.

Hắn không hiểu Lục Đan Thần đang nói gì, nhưng có một nguồn sức mạnh lạ lùng và nóng bỏng không ngừng trào lên trong cơ thể khiến hắn khó thở, mắt hắn tối sầm lại từng đợt.

Hắn nhìn chằm chằm vào Lục Đan Thần, trong lòng hận không thể lột da rút gân gã.

"Thả cậu ta? Cậu cũng xứng đáng nói chuyện điều kiện với tôi sao!" Giọng của Lục Đan Thần đột ngột cao lên. Gã ném mạnh Giang Đường vào cột tường, thân hình gầy yếu của cậu như một con bướm bị gãy cánh, ngã xuống đất mà không còn cử động.

Lục Ứng Hoài chỉ thấy phần sau chiếc áo len trắng của Giang Đường đã bị nhuộm đỏ bởi máu.

"Tạt nước cho tỉnh lại” Lục Đan Thần nở nụ cười đầy phấn khích, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường, "Tôi muốn cậu ta tận mắt chứng kiến Lục Ứng Hoài mà cậu ta đã dốc hết tâm sức ra bảo vệ chết thế nào dưới tay tôi!"

Tên vệ sĩ Alpha đáp lại một tiếng, rồi không thương tiếc tạt cả xô nước bẩn lạnh buốt vào người Giang Đường. Cậu run lên một cách dữ dội, như một con thú nhỏ bị thương bị dầm trong mưa lớn, cậu mở đôi mắt mờ mịt phải một lúc sau mới tỉnh táo lại.

Một tên vệ sĩ khác tiến lên tát vào mặt Giang Đường, rồi nắm cằm cậu bắt cậu nhìn về phía Lục Ứng Hoài.

Lục Ứng Hoài đối diện với đôi mắt vô hồn của cậu, cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt cả lục phủ ngũ tạng của hắn , đau đến mức đôi môi hắn khẽ run lên.

"Mọi chuyện kết thúc rồi." Lục Đan Thần rút ra một khẩu súng từ trong ngực, nhắm vào Lục Ứng Hoài.

"Đừng mà..." Đôi mắt mờ mịt của Giang Đường dán chặt vào khẩu súng. Lúc này, cậu đã mất máu quá nhiều, thực sự chỉ có thể thấy một hình dáng mờ nhạt. Tiếng ù ù trong tai làm cậu muốn nôn.

“Cậu gϊếŧ tôi đi, thả Giang Đường ra.” Lục Ứng Hoài nhìn thẳng vào nòng súng đen ngòm, “Chỉ cần cậu thả Giang Đường ra, muốn làm gì với tôi cũng được.”

“Ha, thật là cảm động, tôi suýt bị cậu làm cảm động đấy,” Lục Đan Thần vừa cười vừa lên đạn cho khẩu súng, “Đáng tiếc, tôi không hứng thú với việc tra tấn cậu nữa, hôm nay các người đều phải chết.”

Gã cười lạnh và bóp cò.

“Đừng—!!!”

Cùng với một tiếng gào thét tuyệt vọng, một cơ thể ướt sũng lao về phía Lục Ứng Hoài, ngay lập tức, chất lỏng ấm nóng dính dớp bắn vào mặt hắn .

Lục Ứng Hoài không dám tin vào mắt mình, cúi đầu xuống, hắn cố gắng giữ lấy cơ thể của Giang Đường đang rơi, viên đạn đã xuyên vào vai sau của Giang Đường tạo ra một vết máu đỏ lớn dần dưới xương quai xanh.