Chương 26: Em có thể "đánh dấu" anh.

Đúng vậy.

Lục Ứng Hoài nghĩ, nếu một Omega khỏe mạnh cần bốn giờ, vậy Giang Đường của hắn thì sao?

Thích Toản dẫn hắn thay đồ vô trùng và đi vào một căn phòng trống trải, trông như một phòng thí nghiệm.

Một bên căn phòng gần cửa sổ đặt một thiết bị, bên kia là một loạt ống nghiệm, máy tính và máy theo dõi, ở giữa là khoảng trống.

Như thể đã bước vào một không gian khác, căn phòng sạch sẽ đến mức không có chút hơi ấm của con người.

“Ngồi đó.” Thích Toản chỉ tùy ý về phía thiết bị gần cửa sổ: “Cúi đầu xuống, để lộ tuyến thể.”

Lục Ứng Hoài cảm thấy mình giống như một con gia súc đang chờ bị làm thịt.

“Xem này, kim đặc chế.”

Thích Toản trưng ra cái kim có gắn một ống dẫn dài, kim ngắn nhưng khá to, đầu kim panh chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn nhạt nhòa.

“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.” Thích Toản đùa.

Lục Ứng Hoài cười nhẹ: “Cậu mau đi.”

Nụ cười của hắn nhanh chóng tan biến.

Hình ảnh chiếc cổ mảnh mai của Giang Đường hiện lên trước mắt hắn, trông mong manh và dễ vỡ. Khi đó, cũng là một cái kim to như vậy đâm vào tuyến của em ấy sao?

Chưa kịp suy nghĩ thêm, cơn đau dữ dội đã truyền đến từ tuyến thể.

Cơn đau quen thuộc khiến trí nhớ của Lục Ứng Hoài nhảy lùi liên tục, cuối cùng dừng lại trong căn hầm tối.

Cơn đau này sánh ngang với khi hắn tự đâm mũi dao vào tuyến thể của mình, mồ hôi lạnh từ trán hắn bắt đầu rịn ra.

“Tôi đã nói rồi mà.” Thích Toản khoanh tay đứng bên cạnh nhìn hắn: “Không phải là cơn đau bình thường đâu, trước đây nhiều Alpha phải lấy dịch tuyến thể đã khóc lóc và gào thét khi mới lấy được một nửa, cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu là cấp S.”

Lục Ứng Hoài ngước mắt lên, mồ hôi từ trán rơi xuống lông mi sau đó trượt xuống, trông như hắn vừa rơi một giọt nước mắt, hắn không nhúc nhích, nhìn chất lỏng nhỏ giọt từ đầu ống dẫn bên cạnh: “Tại sao lại trong suốt?”

“Cậu không có chút kiến thức nào à?” Thích Toản nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên: “Đau quá nên cậu lú lẫn rồi sao? Dịch tuyến thể vốn dĩ là trong suốt.”

Lục Ứng Hoài sao có thể không biết.

Nhưng hắn lại nhớ đến chất lỏng đỏ sẫm trong ống kim của Giang Đường.

“Trường hợp nào thì nó mới có màu đỏ?”

“Nói thừa, tất nhiên là khi bị lấy ra cùng với máu.” Thích Toản đột nhiên phản ứng lại: “Khoan đã, cậu đã thấy dịch tuyến thể màu đỏ ở đâu? Lấy ra cùng với máu thì nhanh hơn, nhưng rất không chuyên nghiệp, nếu không cẩn thận thì người giữa chừng sẽ không còn mạng! Hiện nay ngay cả mấy tên nửa vời trong những phòng khám đen cũng không dám làm vậy!”

Điều đó có nghĩa là, Giang Đường đã tự mình làm.

Phương Mộ đã nói lúc đó Giang Đường đã bị lộ, chắc chắn em ấy không có bốn giờ để chuẩn bị.

Không lạ gì khi lúc đó Giang Đường hoàn toàn không còn chút sức lực để phản kháng.

Em ấy đã làm thế nào để trụ đến được căn hầm đó?

Lục Ứng Hoài cảm thấy đau đớn.

Không phải là đau ở tuyến thể.

Cơn đau đó lan từ l*иg ngực, cuối cùng lan tỏa ra khắp cơ thể, khiến hắn nghiến răng chặt, cơ thể không khỏi run rẩy nhẹ nhàng.

“Chết tiệt, đừng có động đậy!” Thích Toản giữ chặt ống dẫn: “Tôi đã nói rồi, lấy máu cũng có thể phân tích được mà!”

Lục Ứng Hoài dùng một tay che mắt, bật ra một tiếng cười thấp.

Rốt cuộc hắn còn nợ Giang Đường bao nhiêu đây?

Đau đớn đến mức nào, khổ sở đến đâu, Giang Đường chưa từng thốt lên một lời nào.

“Cậu ổn chứ?”

Thích Toản vỗ vai hắn: “Tôi biết rất đau, nhưng không đến mức phải khóc đâu.”

“Thôi được, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi.” Thích Toản điều chỉnh góc quay của camera HD trong phòng, phóng to và nhắm vào Lục Ứng Hoài: “Tôi sẽ quay lại rồi đưa lên mạng nội bộ, chắc sẽ kiếm được không ít tiền từ việc trả phí để xem.”

Lục Ứng Hoài lười thèm để ý đến anh.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Thích Toản lắc lắc ống nghiệm dài chứa khoảng ba mililit dịch tuyến thể: “Vậy là video trả phí của tôi tiêu tan rồi, cậu có phải bồi thường cho tôi không?”

Lục Ứng Hoài nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc.

“Thật ra tôi đã lén điều chỉnh thiết bị, vì vậy cơn đau mà cậu cảm nhận được nặng hơn bình thường một hai lần.”

Lục Ứng Hoài: “Cảm ơn cậu.”

Dù đã điều chỉnh mức độ đau đớn, cảm giác mà Lục Ứng Hoài phải chịu vẫn không thể nào so sánh được với một phần của Giang Đường. Dù sao thì Omega sinh ra vốn yếu đuối, khả năng chịu đau rất thấp.

Thích Toản nhìn hắn đầy kinh ngạc, lùi lại một bước cảnh giác: “Tôi chỉ muốn kiểm tra khả năng chịu đau của cấp S, không có ý gì khác.”

“Tôi biết.”

“Vậy nên cậu không được trả thù tôi.”

“Tôi không rảnh để trả thù cậu.” Lục Ứng Hoài nhìn ống nghiệm: “Bao lâu sẽ có kết quả?”

“Tôi sẽ làm nhanh nhất có thể.” Thích Toản giữ khoảng cách với hắn: “Cậu đi trước đi.”

“Giúp tôi một việc.”

“Gì cơ?”

“Giúp tôi đặt lịch hẹn với đội ngũ y tế của thầy cậu.”

“Ý cậu là gì?” Thích Toản gần như muốn nổi nóng: “Cậu xem thường tôi sao?”

“Tôi không rảnh để xem thường cậu, cứ giúp tôi đặt lịch là được.”

“Họ đang ở ngoại tỉnh, vài ngày nữa sẽ quay lại.”

“Được rồi.” Lục Ứng Hoài không nói thêm gì nữa, “Tôi đi đây.”

Đội ngũ y tế của thầy Thích Toản là một trong những đội ngũ y tế giỏi nhất. Ở kiếp trước, Lục Ứng Hoài cũng đã từng mời họ đến để kiểm tra chân của Giang Đường. Nhưng khi đó, hắn đưa Giang Đường về nhà đã là nửa năm sau, các chuyên gia chỉ nói rằng không còn cách nào để hồi phục.

Lục Ứng Hoài nhớ lại chân Giang Đường từ xe lăn nhào về phía hắn trong kiếp trước, hắn nghĩ bây giờ nếu đưa Giang Đường đi kiểm tra, có lẽ vẫn còn kịp.

Khi Lục Ứng Hoài về đến nhà thì đã là buổi trưa.

“Chú Trần, Giang Đường đâu rồi?”

Chú Trần với khuôn mặt dài đã biến thành sự uất ức khi thấy Lục Ứng Hoài: “Cậu Giang có lẽ là chê đồ ăn tôi nấu, cậu ấy nhìn qua một cái rồi quay về phòng.”

Lục Ứng Hoài nhìn những món ăn tinh tế bày trên bàn, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: “Tôi nhớ đã nói với chú lúc tôi đi rồi, Giang Đường không ăn thịt.”

Nhưng trên bàn toàn là món thịt.

“Tôi cũng là có ý tốt.” Chú Trần cúi đầu nhận lỗi: “Tôi thấy cậu ấy gầy như vậy, không ăn thịt thì làm sao có đủ dinh dưỡng?”

“Đừng tự ý làm theo ý mình.” Lục Ứng Hoài bước lên lầu: “Đổ đi và làm lại.”

“Đại thiếu gia, cậu cũng không ăn sao?”

“Tôi sẽ ăn cùng với Giang Đường.”

"Nhưng vứt hết đi thì hơi lãng phí..."

Bước chân của Lục Ứng Hoài khựng lại, hắn quay đầu nhìn chú Trần, ánh mắt lạnh lùng: "Tùy chú xử lý thế nào, nhưng 30 phút nữa tôi sẽ xuống, tôi không muốn thấy những thứ này nữa."

Cửa phòng ngủ chính mở nhưng Giang Đường không ở đó.

Lục Ứng Hoài nhìn thấy Giang Đường ngồi trên ban công cuối tầng hai, trước mặt còn có cái ly đôi.

Hắn không đi tới mà lại như có một thế lực vô hình khiến hắn đi vào phòng ngủ chính, rồi nằm xuống giường của Giang Đường.

Tuyến thể ở sau cổ vẫn còn âm ỉ đau, việc phát tán tin tức tố quá độ cộng thêm việc rút tuyến dịch thể đã khiến Lục Ứng Hoài cảm thấy hơi mệt.

Hắn không muốn để Giang Đường nhận ra điều đó.

Giang Đường nhận thấy Lục Ứng Hoài đã về, liền tắt máy tính nhưng Lục Ứng Hoài vào phòng của hắn mà không đi ra.

Giang Đường có chút lo lắng, ôm máy tính, điều khiển xe lăn quay về phía cửa phòng ngủ chính. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cậu đã sững lại tại chỗ.

Ngay sau đó, một luồng nhiệt nhanh chóng lan từ đỉnh đầu xuống cổ, Giang Đường cảm thấy cả khuôn mặt mình đang nóng bừng.

Lục Ứng Hoài Đường nằm trên giường của cậu, ngửi chăn của cậu.

Đầu óc Giang Đường trống rỗng, cậu lắp bắp hỏi: "Lục... Lục tiên sinh, ngài đang... làm gì vậy?"

Lục Ứng Hoài, người đang ôm chăn của Giang Đường và ngửi say sưa, bỗng khựng lại, rồi ngồi dậy, đối diện với ánh mắt của Giang Đường, biểu cảm có chút lúng túng.

Nhưng rất nhanh hắn cảm thấy nhẹ nhõm.

Giang Đường là Omega của hắn, hắn ngửi chăn của tiểu tiên sinh nhà mình thì có vấn đề gì chứ? Cũng không phải là phạm pháp.

Không phải là phạm pháp.

Nhưng điều đó thì thật biếи ŧɦái.

"Chăn của em có hơi lộn xộn, anh sắp xếp lại một chút." Lục Ứng Hoài nói dối mà mặt không biến sắc.

Nhưng Giang Đường chỉ vào tay hắn.

Rõ ràng hắn vẫn Đường ôm chăn trong lòng, làm nó nhàu nát hơn.

"Lục tiên sinh.” Giang Đường cảm thấy mình nên nhắc nhở một chút, "Em không có tin tức tố."

"Ừ, vậy thì sao?" Lục Ứng Hoài gần như có thể đoán được cậu đang nghĩ gì.

Kiếp trước, sự gần gũi nhất giữa Lục Ứng Hoài và Giang Đường chỉ là những cái ôm, hắn sợ Giang Đường sẽ không thích, nên chưa bao giờ thể hiện ra những điều khác.

Nhưng bây giờ.

Chỉ ôm thôi là không đủ.

Hắn muốn nhiều hơn, nhưng hắn vẫn sợ làm Giang Đường hoảng sợ, nên đành kiềm chế cảm xúc và nhu cầu của mình.

Trong chăn không có mùi tin tức tố, nhưng nó lại làm hắn cảm thấy an tâm.

Giang Đường giấu cái tay đang dán miếng dán tuyến thể của Lục Ứng Hoài ra phía sau. Lục Ứng Hoài là người thông minh, chắc anh đã hiểu ý cậu, nhưng tại sao anh ấy vẫn tiếp tục hỏi?

Giang Đường cảm thấy khó chịu, trong l*иg ngực cậu có một cảm xúc lạ lùng đang tràn ra, cổ họng cũng như bị thứ gì đó nghẹn lại.

"Tin tức tố, em không thể thay thế được." Cậu lạnh lùng nói.

"Qua đây." Lục Ứng Hoài đặt chăn xuống, chờ đến khi Giang Đường đến trước mặt mình, hắn nắm lấy tay cậu, đối diện với đôi mắt bướng bỉnh ấy: "Anh chưa bao giờ nói em là người thay thế, trong đầu nhỏ của em ngày nào cũng đang tưởng tượng cái gì vậy?"

Giang Đường mím môi không nói.

"Trước khi gặp em, anh cũng chưa từng có quan hệ với bất kỳ Omega nào, nên anh không biết làm thế nào để chiều chuộng tiểu tiên sinh của mình." Lục Ứng Hoài nắm cằm của Giang Đường, chăm chú nhìn vào đôi môi hồng nhạt của cậu: "Có thể hôn không?"

Giang Đường không đồng ý, cũng không từ chối.

"Coi như em đồng ý rồi."

Lục Ứng Hoài bế cậu lên, hôn lên môi cậu.

Giang Đường theo bản năng nhắm mắt lại, cậu không biết phải đáp lại như thế nào, toàn thân cứng đờ không dám cử động.

Nhưng nói không động lòng thì là nói dối.

Lục Ứng Hoài hôn lên môi cậu, mũi cậu, rồi đến mắt, sau đó ôm cậu vào lòng, vén tóc sau gáy của cậu lên, nhẹ nhàng liếʍ hôn tuyến thể của cậu: "Muốn đánh dấu em, nhưng nếu không thể..."

Lục Ứng Hoài cười nhẹ: "Em có thể "đánh dấu" anh."

"Anh thích em, Giang Đường, em không phải là sự thay thế của ai cả, trước khi gặp em, anh cũng chưa từng thích ai. Anh biết em không tin, có lẽ anh không thể giải thích được, nhưng anh sẽ dùng hành động và thời gian để chứng minh sự chân thành của mình cho em thấy."

Giang Đường im lặng một lúc, rồi thì thầm hỏi: "Thật không?"

"Em có thể tin anh."

Giang Đường gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sau khoảnh khắc ngắn ngủi mở lòng, phản ứng của Giang Đường không lớn lắm.

Lục Ứng Hoài biết cậu rất cứng đầu, những điều mà cậu đã tin không dễ dàng thay đổi.

Không sao, anh có thể nói đi nói lại với Giang Đường cho đến khi cậu tin.