Chương 20

Nàng ấy vốn cho rằng nam nhân của mình không muốn giúp là vì hắn là con ruột của nương, hoá ra trong lòng hắn đã có tính toán, tới cùng là chỉ muốn tốt cho mình, nàng ấy liền tha thứ cho hắn, khoé miệng khẽ lộ ra ý cười.

Từ nãy đến giờ nàng vẫn chú ý tới vẻ mặt của Lâm Thị, sau khi Trần Ngư thấy khoé miệng nương tươi cười, trong lòng thở dài ngao ngán: Nương thật đúng là người dễ dàng thoả mãn!

Cũng bởi vì tấm lòng hiền từ như vậy nên nàng càng muốn cứu nương thoát ra khỏi thời điểm nước sôi lửa bỏng này, làm mọi cách để Hồ Thị và Trương Thị ít gây chèn ép hay khó dễ cho nương hơn.

“Phụ thân, phụ thân đã biết nương chịu nhiều uỷ khuất như vậy mà tại sao không thể làm cho nãi nãi phân gia?” Trần Ngư tỏ vẻ uất ức mà hỏi.

“Ngư nhi, như hôm nay con đã nói rồi đó, nếu như phân gia, một mình phụ thân con nuôi không nổi cả nhà chúng ta đâu, tại sao con còn muốn nhắc đến nữa?” Lâm Thị thấy thế liền lập tức ngẩng đầu hỏi.

“Nương…” Từ nãy đến giờ Trần Hải vẫn luôn im lặng trầm mặc, lúc này cũng buộc miệng nói ra, khoé miệng hắn thoáng lộ ý cười gian, nhưng với độ tuổi của hắn thì nhìn thế nào cũng thấy khả ái.

“Đó chỉ là quỷ kế của Ngư nhi mà thôi, nương không biết chiều nay, lúc Nhị bá mẫu đi vệ sinh ở sân sau, Ngư nhi đã lôi kéo con với tỷ tỷ ra sân sau nói chuyện….”

...

Trần Ngư cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay y như là sấm set lớn, phải nói là rất nghiêm trọng, căn bản một vài hạt mưa nhỏ không làm ảnh hưởng được gì, nàng liền nảy ra ý hay, lợi dụng thời điểm Trương Thị đi nhà vệ sinh ở sân sau, đặc biệt đến đất trồng rau ở sân sau để vừa hái rau vừa nói chuyện phiếm.



“Ca ca, huynh nói xem nếu nãi nãi cho ra ở riêng thì mấy người nhà chúng ta chỉ cần khóc lóc một chút là nhà mình sẽ không phân gia nữa có đúng không?”

Trong lòng đồng chí Trần Ngư nếu muốn khóc thì phải rất oán hận mới khóc được, chứ còn không thì không tài nào khóc nổi, cho nên hôm nay nàng mới nhéo người mình đến nỗi bầm tím hết lại, haizz, hiện tại vẫn còn thấy đau đây này.

“Vì cái gì mà lại không ra ở riêng?” Trần Hải mờ mịt hỏi, kỳ thật là hắn đang làm theo những gì Trần Ngư chỉ bảo: “Không ở riêng thì nhà ta sẽ không được phân chia bạc, còn nếu ở riêng thì không phải là nương sẽ được chia chút bạc hay sao?”

“Nhưng mà Tiểu Hải à, nhà chúng ta không giống với nhà Đại bá, Nhị bá, bọn họ có rất nhiều người giúp đỡ. Đệ còn nhỏ, phải tầm bốn năm năm nữa thì đệ mới có thể làm lụng kiếm tiền phụ giúp gia đình, lúc này một nhà năm người lớn nhỏ chúng ta đều phải sống dựa vào một mình phụ thân, làm sao có thể sống tốt qua ngày được!” Vẻ mặt Trần Yến bất đắc dĩ, tỏ vẻ hiểu chuyện mà phân tích.

“Haizz, nói đi cũng phải nói lại, nhà chúng ta chỉ có mình ta là con trai, nếu như có thêm một người nữa thì tốt rồi.” Trần Hải rầu rĩ đáp lại.

“Cho nên chúng ta phải kiên quyết không ra ở riêng, nếu như nãi nãi có đề ra ý kiến đó thì chúng ta cứ việc khóc lóc thảm thương, chắc chắn là sẽ không đồng ý.” Trần Ngư lại nói.

“Đúng đó, cho dù có phân gia như thế nào thì cũng không có lợi cho nhà chúng ta đâu!”

Trần Yến nói tiếp: “Nhà chúng ta chỉ có một chiếc thuyền đánh cá, nếu như ở riêng thì phụ thân tuyệt đối sẽ không có phần."