Chương 17.2: Lừa dối Cung Tiểu Thất

Theo lý thuyết thì anh cũng là một bộ đội đặc chủng, thể lực đều vượt qua người bình thường, như thế nào lại không phải là đối thủ của anh lăng mỗi ngày đều ngồi văn phòng?

Cung Tiểu Thất trăm mối như tơ vò.

“Anh trai, nhanh lên, nhanh lên, chúng ta đánh nhau.” Sau khi thấy được thân thủ của Lăng Tử Thác, Lăng Tử Đồng đối với anh sùng bái không thôi, cô kéo tay Lăng Tử Thác , muốn đánh nhau.

Nhìn bộ dáng vội vàng của cô, Lăng Tử Thác buồn cười: “Đồng Đồng, em phải bắt đầu từ nền tảng.”

“Nhưng mà, thời gian không còn nhiều lắm.” Mạt thế sẽ đến rất nhanh, cho dù cô muốn học, đến lúc đó cũng không thể nào.

“Yên tâm, anh có những biện pháp làm cho em tiến bộ thật nhanh.

“Được”

Cung Tiểu Thất vểnh tai nghe lén, nghe đến khúc đó, anh lại quên đi mệt mỏi, nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh hai người, ánh mắt khát vọng như chó nhỏ nhìn Lăng Tử Thác: “Anh Lăng, anh cũng dạy em đi!”

Lăng Tử Thác giống như cúi đầu suy nghĩ một chút, cố ý không nhìn Cung Tiểu Thất.

Cung Tiểu Thất càng vội vàng, anh gãi đầu, bảo đảm: “Anh Lăng, em nhất định sẽ không quấy rầy anh cùng Tiểu Đồng huấn luyện, hơn nữa cũng không lãng phí quá nhiều thời gian của anh.”

“Dạy cậu cũng không phải không được, chẳng qua cậu ở lại có nửa tháng, căn bản không học được đến da lông.” Lăng Tử Thác hết sức tiếc hận lắc đầu.

“Hay anh Lăng đem biện pháp của anh nói cho em biết, em trở lại quân đội lại tiếp tục suy nghĩ.”

“Những biện pháp này không phải chỉ dùng đầu óc là đạt được, cậu nhất định phải nhìn từng động tác một của tôi để biết rõ từng bước ra lực cùng quyền pháp.”

“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Dung lượng não của Cung Tiểu Thất có hạn căn bản không chứa nổi biện pháp tốt hơn, anh nhanh chóng xoay quanh tại chỗ.

Hai người nói đến đây, Lăng Tử Đồng đã hiểu được ý đồ của anh trai, cô nhìn về phía Lăng Tử Thác dựng ngón tay cái, lại nhìn Cung Tiếu Thất đề nghị: “Tiểu Thất, cậu có thể kéo dài thời gian nghỉ ngơi của cậu nha.”

“Này, này không được đâu, trong đội sẽ không cho phép.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, trong khoảng thời gian này anh trai mới rảnh, không đợi được quá lâu đâu.” Lăng Tử Đồng cũng không bắt buộc, cô tỏ ra hết sức bất đắc dĩ mà nói với Cung Tiểu Thất.

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Cung Tiểu Thất tối xuống, Lăng Tử Đồng cùng Lăng Tử Thác trao đổi ánh mắt với nhau, nói: “Anh trai, nếu Tiểu Thất đã không thể theo anh học, vậy để cho anh Văn cùng anh Vũ đến đi, bọn họ không phải đã liên tục cầu xin anh chỉ điểm cho bọn bọ sao?”

Lăng Văn Lăng Vũ cùng Lăng Tử Thác lớn lên cùng nhau, Lăng Vũ hoàn hảo, thân thủ cùng anh không sai biệt lắm, bất quá Lăng Văn so với anh thì kém xa, nếu Lăng Văn theo anh Lăng học, đến lúc đó lợi hại hơn mình thì phải làm sao bây giờ?

Cung Tiểu Thất càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.

Nhìn bộ dáng Cung Tiểu Thất rối rắm, Lăng Tử Đồng có chút đồng tình, cô kéo tay Lăng Tử Thác, Lăng Tử Thác bóp bàn tay của cô, mở miệng: “Tiểu Thất, cậu còn nhớ rõ tại sao lúc trước lại vào quân đội không?”

“Học võ.”

Cung Tiểu Thất hết sức thật thà phúc hậu cũng hết sức thực tế, mặc dù anh yêu nước, nhưng anh cũng yêu gia đình của chính mình, cũng yêu những người khác.

“Vậy ta với quân đội ai sẽ dạy cậu càng nhiều hơn?” Lăng Tử Thác thả mồi

“Em, em không biết nữa.”

“Tốt, cậu đi về trước đi, suy nghĩ thật kỹ.” Lăng Tử Thác biết rõ đây là một quyết định lớn, cần phải cho Cung Tiểu Thất thời gian, sau đó, Lăng Tử Thác lại nói thêm một câu: “Chú Cung cũng đã lớn tuổi, mà tôi cùng Đồng Đồng cũng nghĩ là người một nhà sẽ ở cùng một chỗ.”

Vì an toàn của Cung Tiểu Thất, anh không sợ dùng chút thủ đoạn.

Con mắt Cung Tiểu Thất có chút hồng, anh gật đầu, đi ra ngoài: “Anh Lăng, em sẽ suy nghĩ thật tốt.”

Phòng luyện võ chỉ còn lại hai người, Lăng Tử Đồng vẫn nhìn theo bóng lưng ngoài cửa của Cung Tiểu Thất như cũ, hỏi: “Anh trai, anh nói xem có phải chúng ta đã quá ích kỷ hay không?”

“Nếu như Tiểu Thất biến thành thây ma, hoặc bị thây ma ăn, Đồng Đồng có chịu hay không?”

“Đương nhiên không chịu.”

Lăng Tử Thác vốn là ích kỷ, đến lúc đó lại phái người đi tìm, không bằng hiện tại liền đem người giữ lại.