Chương 27.2: Anh em hợp lực

Kỳ thật trong nội tâm đã tán thành lời nói của Lăng Tử Đồng, mạt thế không giống với quá khứ, nếu Đồng Đồng cũng có thể tự bảo vệ mình, anh cũng có thể yên tâm chút ít.

Mặc dù như vậy, vì không để cho Đồng Đồng về sau lại đưa ra yêu cầu quá đáng, anh bất đắc dĩ nhìn cô một cái, Lăng Tử Thác cuối cùng tức giận nói: "Nhớ kỹ, về sau mặc kệ là lúc nào, tính mạng của em là quan trọng nhất, thời khắc mấu chốt phải nhớ tiến vào không gian."

"Được."

Lưng đối lưng, hai cánh tay một lớn một nhỏ nhàn rỗi nắm lấy nhau, lại nhanh chóng tách ra, hai người trước sau lưng đối lưng, chạm mặt thây ma mà chém gϊếŧ.

Xuy - -

Lăng Tử Thác gϊếŧ một con thây ma cuối cùng trước mắt, đổi vị trí với Lăng Tử Đồng, để Lăng Tử Đồng đứng ở trong phạm vi an toàn, chính mình là tiếp tục gϊếŧ thây ma.

Mùi hôi thối cơ hồ muốn làm cho hai người mất đi khứu giác, trên người cũng không thể tránh được dính một chút máu màu xanh đen của thây ma, cũng may hai người đều mặc áo dài quần dài, trên người cũng không có miệng vết thương khác.

Vì để tốc chiến tốc thắng, Lăng Tử Thác không chần chờ nữa, ra nhanh tay hết sức chuẩn, thây ma rất nhanh lại chất đống một mảng.

Nắm chặt ống thép, dùng bảy phần lực đạo, ngang ngạnh đánh vào huyệt thái dương của con thây ma cuối cùng.

Trên người đều ướt đẫm mồ hôi, Lăng Tử Thác nắm tay Lăng Tử Đồng, vừa muốn mở miệng, lại ngừng lại, anh xuyên thấu qua tầng tầng đêm tối, nhìn về phía xa xa, cuối cùng cái gì cũng không nói, kéo Lăng Tử Đồng chạy đi tới cổng.

Đóng kín cửa sắt, Lăng Tử Thác ném đi ống thép trong tay, kéo Lăng Tử Đồng vào nhà, nói ra: "Đi tắm."

Sau khi bọn họ đi vào cửa, chú Cung cùng Cung Tiểu Thất còn có Tô Cảnh Nhiên cũng chạy tới, bọn họ nhìn vết máu trên người Lăng Tử Đồng cùng Lăng Tử Thác, sắc mặt cùng nhau thay đổi.

"Thiếu gia? Tiểu thư, hai người không có sao chứ?"

"Không có việc gì, những thứ này đều là máu thây ma, Tô Cảnh Nhiên, đi đem lưới điện mở lên.”

"Vâng."

Một đêm này, đất trời có sự thay đổi lớn, lòng người bàng hoàng, bao nhiêu mạng người ở trong một cái nháy mắt liền biến mất?

Lại có bao nhiêu người tự mình an ủi, đây bất quá chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng hết thảy đều sẽ khôi phục như cũ.

Đến ngày hôm sau, mặt trời vẫn như cũ cứ theo lẽ thường dâng lên, một ngày trước còn phồn thịnh náo nhiệt bây giờ đường phố đã bị tốp năm tốp ba thây ma chiếm cứ, đầu đường ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai người, bất quá tay chân đã sớm đứt rời, bị thây ma xem như khẩu phần lương thực.

Dưới ánh mặt trời, thế giới càng tỏ ra ảm đạm tiêu điều.

Ở những chỗ khác đều căng thẳng ảm đạm, nhà họ Lăng lại nhiều hơn một chút sinh khí, trải qua một đêm sắp xếp lại lòng mình, mọi người đã tiếp nhận thực tế.

Không đến sáu giờ, tất cả mọi người đã đứng dậy, không biết là ai thức dậy đầu tiên, ngoại trừ chú Cung cùng Lăng Tử Đồng ở phòng bếp, Lăng Tử Thác ngồi ở phòng khách một mình như cũ trên ghế salon, những người khác toàn bộ đều tập trung ở trong sân, bắt đầu đánh quyền luyện võ.

Bữa sáng là cơm cùng sợi mì, chú Cung lại hấp thêm bánh bao, còn có tương thịt bò ngày hôm qua còn dư lại, thức ăn chuẩn bị tốt, mọi người thu quyền, lại tắm gội đơn giản, lúc này mới tập trung ở nhà hàng, bàn ăn thật dài ngược lại có thể ngồi xuống hơn mười người.

Mọi người không lên tiếng ăn xong điểm tâm, Cung Tiểu Thất nhỏ tuổi nhất cùng Lăng Thất rửa bát.

Những người khác mới vừa đi tới phòng khách, Cung Tiểu Thất trong phòng bếp Cung Tiểu Thất hô lên: "Anh Lăng, hết nước."

Mất điện hết nước là chuyện sớm muộn, Lăng Tử Đồng từ trên người móc ra một cái chìa khóa, hướng về trên tay Cung Tiểu Thất còn dính bọt biển ném qua, "Nhà kho ở bên trái hậu viên, bên trong có mười thùng lớn, nước trong thùng có thể dùng.”

Nguồn nước ở mạt thế rất dễ dàng bị ô nhiễm, Lăng Tử Đồng cùng Lăng Tử Thác sớm đã có chuẩn bị.

Trong phòng khách, Lăng Nhất nói với Lăng Tử Thác: "Thiếu gia, chúng ta thương lượng một chút, muốn trở về lấy chút đồ của chính mình.”

Mặc kệ Lăng Văn Lăng Vũ, hay là Lăng Nhất bọn họ, bên ngoài ngoại trừ đi theo Lăng Tử Thác, Lăng Tử Thác đề nghị bọn họ cũng có cuộc sống của mình, mặc dù đều độc thân, nhưng cũng không thể đều ở nhà họ Lăng, vào mấy năm trước, bọn họ đều ra ngoài, cũng may nhà của bọn họ cách nhà họ Lăng không xa.

"Ân, chú ý an toàn."

Chỗ ở của ba người Tô Cảnh Nhiên có chút xa, Tô Cảnh Nhiên nói với Lăng Tử Thác: "Thiếu gia, về sau chúng ta ra ngoài tìm vật tư, nếu như ở gần đó, có thể thuận tiện quay về thu thập chút đồ đạc hay không?”

"Có thể, mỗi tổ đều xem tình huống nhất định lúc đó.”