Chương 7: Khanh vân trai

Ngoài cửa Lăng Tử Đồng cắn môi, bình tĩnh nhìn Lăng Tử Thác, đến khi Lăng Tử phản ứng tới

Bùm…

Lăng Tử Thác đứng dậy, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn ngoài cửa, tức giận đè nén trên mặt hắn tiêu tán không ít, bước nhanh tới, một phen ôm Lăng Tử Đồng, Lăng Tử Thác trách cứ:

“Anh trai không phải đã nói khi ra khỏi cửa nhớ rõ phải mang theo người, vậy mà em lại tự mình chạy ra ngoài, còn không mang theo điện thoại di động, em cố ý là cho anh lo có phải hay không?”

Không biết rằng, biểu hiện này của Lăng Tử Thác trùng hợp đã là mất đi đè nén trong lòng của Lăng Tử Đồng, đúng vậy, nếu như Lăng Tử Thác thật sự đã làm qua chuyện này, anh đâu còn có thể như bây giờ một chút kinh hoảng cũng không có?

Tâm trạng thật tốt, Lăng Tử Đồng cười ngọt ngào, đưa tay, cùng ôm eo Lăng Tử Thác, dường như ra oai, nâng cái cằm khéo léo hỏi: “Anh trai, chị gái này là ai? Vì sao chỉ nói có con của anh?”

Tiếng con này của Lăng Tử Đồng nói đặc biệt nặng.

“Ha ha –” Lăng Tử Thác không nhịn được lại nhéo nhéo gương mặt Lăng Tử Đồng đang cố làm ra vẻ không thèm để ý, nhất thời nhịn không được, cười ra tiếng:

“Có thể nhìn thấy Đồng Đồng ghen, anh rất vui.”

“Em mới không thèm ghen.”

Sự chế nhạo vui vẻ này làm cho Lăng Tử Đồng xấu hổ đỏ mặt, cô cố làm ra vẻ hung ác bóp một cái lên eo Lăng Tử Thác, Lăng Tử Thác hít một ngụm khí lạnh, thở dốc nặng một chút.

Lăng Tử Đồng không biết lại cho rằng mình dùng sức quá lớn, sốt ruột sờ eo Lăng Tử Thác, hỏi:

“Anh trai, đau lắm hả? em không phải cố ý.”

Ôm người mình yêu trong ngực, đôi bàn tay kia còn châm lửa bốn phía, nếu Lăng Tử Thác là thánh nhân thì cũng không cầm giữ được, vì không để lúng túng ở trước mặt người khác, vội vàng nắm lấy tay Lăng Tử Đồng, cười nói:

“Anh trai không sao”

Sau đó, âm thầm liếc Lăng Văn một cái.

Toàn thân Lăng Văn đang kinh ngạc dại ra tại chỗ giật mình một cái, thì ra trong lúc anh không biết tổng tài cùng tiểu thư đã tốt như vậy?

Vậy mà anh còn lo lắng cho hai người này đâu!

Chỉ cần tổng tài tốt, tất cả mọi người sẽ tốt, đến nỗi những người không liên quan kia, Lăng Văn chê cười cười một tiếng, bọn họ đúng là không biết liêm sỉ.

“Mời Tống tiểu thư, hiện tại tổng tài của chúng ta đang không tiện tiếp khách.”

Giống như Lăng Văn cũng dại ra đương nhiên là một người khán giả khác trong phòng làm việc, Tống Uyển Thanh dịu dàng ôm bụng, nhìn hai người thân mật mà không thể tưởng tượng nổi: “Thác, trong bụng em là con của anh, sao anh có thể đối xử với mẹ con chúng em như vậy?”

“Tống Uyển Thanh, cô thật sự muốn tôi nói rõ ràng?” Lăng Tử Thác chán ghét nhìn người phụ nữ này, lạnh giọng nói.

Lời nói của Lăng Tử Thác quá mức trấn định, trong đôi mắt trầm tính mà lãnh khốc đối với cô chính là phiền chán rõ ràng, Uyển Thanh lui về sau một bước, nước mắt lạch cạch rơi xuống đất:

“Thác, anh thật là quá đáng.”

“Lăng Văn, tôi không muốn nhìn thấy những người không liên quan.”

“Vâng.” Lăng Văn tiến lên, nắm lấy cánh tay Tống Uyển Thanh, không quan tâm Tống Uyển Thanh giãy giụa, chỉ là đơn giản đem người kéo ra ngoài.

Ngoài cửa vẫn truyền đến âm thanh Tống Uyển Thanh khóc lóc kể lể không thành tiếng như cũ: “Thác, anh sao lại nhẫn tâm như vậy? Anh vậy mà vì cô ta mà không cần mẹ con tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

Giọng nói Tổng Uyển Thanh hết sức lớn, tầng cao nhất không có người, nhưng phía dưới lại có không ít người, cô vừa nói như vậy, không ít người lặng lẽ nhìn lên trên, trong mắt tràn đầy bát quái.

Khuôn mặt tuấn mỹ khẩn trương, anh có thể không thèm để ý đến thanh danh của mình, nhưng lại không cho phép người phụ nữ này đổ tội cho Đồng Đồng, Lăng Tử Thác kéo Lăng Tử Đồng đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên, nhìn người đối diện trầm giọng ra lệnh: “Một tháng sau, tôi không muốn phải nhìn thấy người ở Tống gia ở thành phố H nhảy nhót nữa.”

Vốn đang dự định tìm được đầy đủ chứng cứ vì Lăng Vũ báo thù, lại dám đưa ra lời đồn hãm hại Đồng Đồng như vậy, không cần chứng cứ, Tống gia cũng có thể biến mất rồi.

Cúp điện thoại, Lăng Tử Thác ngồi một mình trên ghế salon, ôm Lăng Tử Đồng để lên đùi, hôn cô một cái, hương vị ngọt ngào cuối cùng cũng làm cho lửa giận của anh giảm bớt một chút, bất quá nhớ đến tin tức nhận được trên điện thoại di động, anh hỏi: “Đồng Đồng, có phải hiện tại em nên nói một chút với anh vì sao phải mua những thứ đó đi?”

“Anh trai, trước tiên anh đừng có hỏi, em đã nói rồi, đợi đến có được ngọc tỳ hưu, em sẽ nói hết toàn bộ cho anh biết.”

“Nếu đã như vậy, anh liền không hỏi nữa.” Đối với Lăng Tử Đồng, cho tới bây giờ anh đều là dung túng.

Nhìn đồng hồ, Lăng Tử Thác ôm người kéo xuống, hôn một chút trên môi cô, kéo người đi ra ngoài: “Đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”

“Anh trai, còn một việc.” Lăng Tử Đồng đi theo, lại nhớ đến một chuyện.

“Chuyện gì?”

“Em muốn học võ.”

“Đồng Đồng?” Lăng Tử Thác dừng bước lại, nghi ngờ quay đầu: “Anh trai có thể bảo vệ em mà.”

“Em biết rõ, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh em, hộ vệ chỉ có thể bảo vệ một số nơi thôi, hơn nữa em không muốn đi ra khỏi cửa lại có người đi theo, nếu có công phu quyền cước, có phải anh cũng có thể yên tâm hơn một chút?”

Sau mạt thế, những cô gái đều trở nên rẻ mạt vô cùng, dù một số người cũng có dị nặng nhưng dị năng không phải là dùng không ngừng nghỉ, một khi tinh thần lực tiêu hao quá độ, thậm chí người mang dị năng ngay cả người bình thường cũng đánh không lại, huống chi thây ma là vật chưa bao giờ biết mệt mỏi?

Trước mắt, cô chỉ thể đem tố chất thân thể nâng cao hơn một chút mới được.

Cẩn thận suy xét lời nói của Lăng Tử Đồng, nghĩ đến những hành vi xấu xa của nhà họ Tống, Lăng Tử Thác gật đầu: “Được rồi”

“Vậy sau khi dùng cơm xong em đi tìm trường học huấn luyện đăng ký.” Lăng Tử Đồng vui vẻ rạo rực nói.

Lăng Tử Thác nắm tay cô như lại có điều đang suy nghĩ, lắc đầu: “Thế thì không cần, nếu Đồng Đồng muốn học, anh trai có thể dạy em, vậy thì từ khuya hôm nay bắt đầu, về sau mỗi ngày sau bữa cơm chiều anh sẽ dạy em hai tiếng.”

Trước đây cho đến bây giờ cô đều không có để ý những điều này, Lăng Tử Đồng chỉ nhớ rõ đời trước lúc Lăng Tử Đồng gϊếŧ kẻ thẻ thù đã gϊếŧ cô đã dùng thân thủ rất quỷ mị, chắc chắn thân thủ của anh so với những cái kia mạnh hơn nhiều.

Một người thầy tốt như vậy, Lăng Tử Đồng đương nhiên sẽ đồng ý.

Hai người đi Khanh vân trai cách lăng thị không xa, hoàn cảnh chỗ đó ưu nhã, thức ăn vừa đẹp lại ngon, Khanh vân trai đối với hội viên mở ra, muốn lấy được thẻ hội viên của Khanh vân trai, không phải có tiền là được.

Đem xe dừng ở trước cửa của Khanh vân trai, tiểu đệ ở bãi đậu xe khom lưng đem chìa khóa lấy ra, Lăng Tử Thác dẫn Lăng Tử Đồng vào cửa.

Lúc Lăng Tử Đồng bước vào Khanh vân trai, không thể không khen ngợi một tiếng.

Cuối cùng cô cũng thấy được cái gì được gọi là xem như ở nhà. Trên cơ bản ở chỗ này sẽ không nhìn thấy nhân viên phục vụ, ở đây cũng không giống các khách sạn khác khắp nơi đều trang hoàng những thứ quý giá, đúng như tên của nó, Khanh vân trai, bên trong khắp nơi đều thanh lịch, vào cửa không phải là đại sảnh, mà là một nhã gian rất khác biệt, bài trí bên trong đều là gỗ lim thượng đẳng cùng dụng cụ gia đình bằng gỗ tử đàn, trên tường lại treo không ít tranh sơn thủy của các danh gia.

Bước qua nhã gian này là một cái hành lang, trên hành lang lại khảm một viên dạ minh châu!

“Anh trai, vào đây ở cảm giác như đã xuyên qua.” Lăng Tử Đồng tò mò quan sát bốn phía, cười cùng cười nói.

“Nếu Đồng Đồng thích có thể thường đến, đợi lát nữa anh cho người làm cho em thêm một tấm thẻ hội viên, bất cứ lúc nào cũng có thể đến.” Nhìn ra được cô thích ở đây, Lăng Tử Thác mở miệng.

“Không cần, em muốn tới đây, anh dẫn em đến là được.”

Ở đây dĩ nhiên là tốt, nhưng không có Lăng Tử Thác bên cạnh, cô vẫn cảm thấy không quen.

Đồng Đồng ỷ lại anh như vậy, Lăng Tử Thác thật vui sướиɠ, anh nắm chặt tay Lăng Tử Đồng, cúi đầu, vừa muốn hôn, cửa nhà ở phía xéo đối diện được mở ra, một âm thanh vang lên: “Ô, không nghĩ đến lăng đại tổng tài của chúng ta còn có thời điểm dịu dàng như thế.”