Chương 3

5

Khi đi ngang qua một huyện thành, ta mang theo ma ma cùng một đội thị vệ tách khỏi đại quân của cha ta.

Binh sĩ vì cứu ta mà ch.ết có hộ tịch ở một thôn nhỏ trong huyện thành này.

Cha ta nói với ta, phụ mẫu của binh sĩ đó mất sớm, hắn cùng với đệ đệ nương tựa lẫn nhau mà trưởng thành.

Ta đến đây chính là để tìm vị đệ đệ này, muốn mang hắn về Ninh phủ chăm sóc.

Ân cứu mạng nặng tựa như núi, ta cũng phải báo đáp họ thật tốt.

Khi ta nhìn thấy Ứng Bất Phàm, ta có hơi ngạc nhiên.

Thiếu niên mười lăm tuổi lớn lên nơi huyện thành nhỏ thường rất hoạt bát và hướng ngoại.

Nhưng hắn lại là một đứa trẻ rất trầm tĩnh.

Khi ta xuất hiện trước cửa nhà hắn, hắn đang ngồi đọc sách dưới gốc cây.

Nhìn thấy một đoàn người tiến đến, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, sách trong tay liền rơi xuống.

“Huynh trưởng của ta đã xảy ra chuyện gì?”

Mặc dù chỉ là một câu hỏi nhưng giọng điệu của hắn lại rất chắc chắn.

Ta bước tới, nghiêng người giúp hắn nhặt cuốn sách lên, dùng hai tay đưa lại cho hắn.

"Ta là nữ nhi duy nhất của Trấn Bắc tướng quân. Vào ngày quân phản loạn nổi dậy, ca ca ngươi đã thay ta đỡ một nhát kiếm. Ta rất..."

Ứng Bất Phàm chặn lời ta, hỏi, "Thi thể của ca ca ta đâu?"

"Nó được niêm phong trong một chiếc quan tài bằng băng, sẽ được vận chuyển đến trong nay may. Có câu lá rụng về cội, chuyến đi này của ta mục đích chính là đưa ân nhân về quê hương của hắn.”

Nghe đến đây, Ứng Bất Phàm gật đầu không nói thêm gì nữa.

Hắn đứng dưới bóng cây, thần sắc vô cùng đau thương, đôi mắt hắn đỏ hoe, thế nhưng dáng người vẫn thẳng tắp.

Dáng vẻ của hắn trưởng thành đến mức trông không giống như một thiếu niên chỉ mới 15 tuổi.

Ta nhìn thấy bàn tay cầm sách của hắn đang run nhè nhẹ, nội tâm ta vô cùng áy náy khó chịu.

Ta không nhịn được tiến lên giữ chặt tay hắn: “Ta vô cùng áy náy đã khiến ngươi mất đi người thân duy nhất. Đợi sau khi ca ca ngươi hạ táng xong, ta sẽ mang ngươi trở lại Ninh phủ, về sau ta sẽ là người nhà của ngươi.”

6.

Ứng Bất Phàm không từ chối quay lại Ninh phủ với ta.

Lại từ chối thiện chí nhận hắn làm nghĩa tử của cha ta.

Hắn hiện tại đã qua thi Hương, vậy nên ta chỉ đưa ra một thỉnh cầu, muốn hắn có thể đến thư viện đọc sách.

Cha ta vậy mà không cần thể diện, mặt dày mày dạn đi tìm quan hệ để đi cửa sau, nhất quyến muốn đưa Ứng Bất Phàm vào học ở Quốc Tử Giám cho bằng được.

Ông âm thầm nói với ta rằng mình rất thích Ứng Bất Phàm, chàng thiếu niên này có văn chương lại có mưu lược, ngày sau nhất định sẽ xuất chúng vô cùng.

Nghe đến đây ta cũng có chút ngạc nhiên.

Ứng Bất Phàm lớn lên ở huyện nhỏ cằn cỗi xa xôi, giáo dục mà hắn nhận được cũng không phải loại tốt nhất.

Nhưng hắn vẫn có thể vượt qua kỳ thi Hương khi còn rất trẻ, cũng có thể nói tương lai ngày sau nhất định sẽ tiền đồ như gấm.

Ngày mai là kỳ nghỉ đầu tiên của Ứng Bất Phàm sau khi nhập học.

Chờ trời tối hẳn, ta gọi người đánh xe đến trường hắn để đón hắn tan học.

Đoạn đường này ta vô cùng vui vẻ, lúc gặp Ứng Bất Phàm ta kinh ngạc phát hiện, hắn vậy mà đã cao như vậy rồi.

Nam tử tuổi này như cây nấm, quay qua quay lại đã cao lên thêm một khúc.

Ta quan tâm hỏi Ứng Bất Phàm gần đây sống như thế nào, ở chung với đồng học có tốt không.

Hắn trước nay vốn ít nói, lúc trả lời câu hỏi cũng vô cùng kiệm lời.

Ta không để ý đến việc hắn nói chuyện lạnh lùng, lấy từ ngực áo ra một chiếc bánh nướng đưa cho hắn.

“Đây là bánh nướng của Đại Ngưu ở thành đông, ăn rất là ngon đó. Chỉ có điều nương ta không cho phép chúng ta ăn linh tinh bên ngoài, ngươi mau ăn cho xong chỗ này rồi chúng ta cùng về nhà.”

Trong lúc đợi Ứng Bất Phàm ăn bánh nướng, ta ngoài ý muốn nhìn thấy Tiết Nghiễn.

Đây là lần đầu tiên ta và hắn gặp mặt kể từ khi tân đế đăng cơ.

“Lang Lang, sao nàng lại ở chỗ này?”

Ta hỏi ngược lại hắn: “Vậy sao ngươi lại ở đây?”

Trung Viễn hầu chỉ có duy nhất một mình hắn là con trai.

Mà trong gia tộc của hắn cũng không có đệ đệ muội muội nào đến tuổi đi học.

Trong lúc ta với hắn nói chuyện, có một người chạy từ bên trong chạy ra, hướng về phía hắn gọi biểu ca.

Ta quay đầu lại nhìn, ồ, vậy mà là người quen đấy.

Đệ đệ của Tạ Nhu, Tạ Phong.

Kiếp trước lúc ta cùng Tiết Nghiễn thành hôn, hắn cảm thấy ta đoạt lấy nam nhân của tỷ tỷ hắn, mượn rượu đến cửa náo loạn hai lần.

Tiết Nghiễn nhìn thấy sắc mặt không tốt của ta, hắn nói với Tạ Phong: “Tiểu Phong, đệ đứng đây nói chuyện với đồng học chút đi.”

Nói xong hắn quay lại nói với ta: “Có thể sang bên kia nói chuyện một chút không?”

Ta sợ hắn đứng trước mặt hạ nhân cùng Ứng Bất Phàm nói ra chuyện liên quan đến kiếp trước, gật đầu chuẩn bị cùng hắn dời bước đến một góc bên kia.

Đi được một nửa lại không thể đi tiếp được.

Ta quay đầu lại thì nhìn thấy Ứng Bất Phàm nắm lấy ống tay áo ta kiểu gì cũng không chịu thả ra.

Ta hướng về phía hắn cười nói: “Ta cùng hắn nói mấy câu liền trở lại, sẽ không để ngươi phải chờ quá lâu đâu.”

Ta cùng với Tiết Nghiễn đi đến một khúc ngoặt không xa thì dừng lại, ta hỏi hắn: “Nói đi, có chuyện gì?”

Hắn mở miệng lại không biết nói gì, ngược lại hỏi ta: “Tiểu tử kia là ai? Tại sao nàng phải đến đón hắn tan học?”

Ta nhíu mày không vui liếc hắn một cái: “Liên quan gì đến ngươi?”

Tiết Nghiễn bị ta chặn họng, lại đổi sang một chủ đề khác: “Nàng tức giận với ta cho nên cố tình tìm người khác đến chọc giận ta sao?”

“Ngươi nói mê sảng gì vậy? Đó chỉ là một đứa nhỏ, ta đối với hắn sao có thể có chủ ý như vậy được chứ?”

Người này trong đầu rốt cuộc là chứa toàn thứ gì vậy.

Kiếp trước khi ta chế.t đã hai mươi tám tuổi rồi.

Tuổi tâm lý của ta hơn Ứng Bất Phàm những mười ba tuổi!

Tiết Nghiễn hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ánh mắt tiểu tử kia nhìn nàng sáng rực còn thiết tha nồng cháy, không phải là ánh mắt mà một đứa trẻ nên có. Rõ ràng là giống như nàng năm đó…”

Ta tò mò hỏi lại: “Giống ta năm đó như thế nào? Tại sao nói được một nửa lại dừng?”

Tiết Nghiễn còn chưa lên tiếng, giọng nói của Ứng Bất Phàm đã vang lên từ phía sau:

“Đã ăn xong, có thể về nhà rồi.”

Ta quay đầu rời đi, thậm chí không thèm nói nhiều hơn một câu “Cáo từ” với Tiết Nghiễn.

Biểu đệ của hắn vẫn còn đang chờ hắn cùng về đấy.

7.

Thời tiết trở nên ấm dần, đầu xuân năm sau phụ thân ta lại lãnh quân ra phương Bắc đóng giữ biên cương.

Phụ thân hỏi ta muốn đi theo ông ấy và mẫu thân hay muốn lưu lại kinh thành.

Ta không chút do dự lựa chọn đến phương Bắc.

Mạc Bắc tuy chỉ là một địa phương vắng vẻ hoang sơ nhưng lại có trời đất bao la, rộng lớn. Ta từ nhỏ đã chịu quản giáo rất nghiêm khắc, vậy nên cũng muốn được đến một nơi tự do tự tại như vậy để nhìn xem.

Kiếp trước ta bởi vì muốn làm cho Tiết Nghiễn vui mà chọn một mình ở lại kinh thành, thầm mong tìm được cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với hắn.

Hiện tại ta đã quyết định từ bỏ hắn, tự nhiên sẽ muốn đi càng xa càng tốt, ta hiện tại thậm chí còn sợ thánh thượng điểm danh chỉ hôn cho ta và hắn.

Ứng Bất Phàm giờ đã quen thuộc với sinh hoạt ở kinh thành, ta hỏi hắn có muốn ta ở lại hay không, hắn trả lời không cần.

Vừa đi là đi một mạch ba năm.

Khi tin tức Ứng Bất Phàm đỗ Trạng Nguyên truyền đến, ta đang làm nũng đòi cha ta dạy kiếm pháp.

Ta từ thuở nhỏ đã đọc thuộc lòng binh thư, ở kiếp trước khi đi theo quân đã từng vì Tiết Nghiễn bày mưu tính kế không biết bao nhiêu lần.

Điều duy nhất kém ở ta chính là giá trị vũ lực quá thấp, ngay cả con chó cỏ mà quân y gia gia nuôi ta cũng đánh không lại.

“Ta và nương con nuông chiều con từ nhỏ đến lớn, chuôi đao thô ráp nặng nề, tay con vừa mảnh khảnh vừa ngắn ngủn làm sao mà cầm nổi.”

Phụ thân lại lần nữa từ chối ta.

Ta hừ một tiếng chuẩn bị chơi xấu khóc lóc om sòm với ông, phụ thân ta lại rút ra một phong thư từ trong ngực áo, nói: “Tiểu tử Bất Phàm này quả nhiên là nhân tài hiếm thấy. Năm nay vừa tham gia kỳ thi mùa xuân đã đậu Trạng Nguyên. Con chuẩn bị một chút đi, chúng ta phải hồi kinh chúc mừng hắn.”

“Ơ?”

Ta giật mình lùi về sau, trong lòng nổi lên mừng vui vô hạn.

Trời ơi, người mới mười tám tuổi đã đỗ Trạng Nguyên từ xưa đến nay không có nhiều đâu.

Ta chậc chậc thở dài: “Đáng tiếc hồi xưa cha không nhận được hắn làm nghĩa tử, nếu không hiện tại phần mộ của tổ tiên đã bốc khói xanh rồi.”

Nói xong ta liền vội vàng quay về bảo khố của ta.

Phiên chợ ở biên quan thường có rất nhiều đồ chơi hiếm lạ đẹp mắt, ta vơ vét được kha khá đồ ở đó đem về chất vào đây.

Hiện tại lục tìm một vật quý hiếm, xem như hạ lễ cho Ứng Bất Phàm.

Trên đường hồi kinh, lúc đi ngang qua cố hương của Ứng Bất Phàm, ta mang theo thị vệ cáo biệt cha ta rồi đi về phía thôn nhỏ.

Ta mang theo thư báo đỗ Trạng Nguyên của Ứng Bất Phàm đi về phía phần mộ của huynh trưởng hắn.

Ân nhân qua đời đã hơn ba năm, dưới suối vàng nếu biết được thân nhân duy nhất của mình đỗ Trạng Nguyên, hẳn là có thể an tâm rồi.

Sau khi sống mấy năm cuộc sống an ổn, tâm lý phòng bị của ta không bằng lúc trước.

Từ mộ phần của ân nhân đi ra, một đám người che mặt áo đen đột nhiên xuất hiện, đem ta cùng thị vệ bên người bao vây.

Hai thị vệ bên người ta phản ứng rất nhanh, lập tức rút đao chuẩn bị phản kích.

Ta giơ tay yêu cầu bọn hắn ngừng lại: “Đừng nhúc nhích!”

Địch nhiều ta ít, hiện tại phản kích chính là đem mạng mình dâng ra.

Tên cầm đầu nhìn thấy ba người chúng ta từ bỏ phản kháng, liền cười lạnh nói:

“Ninh tiểu thư quả là người thông minh, biết phản kháng không được gì. Đã vậy thì ngoan ngoãn đi theo chúng ta một chuyến đi.”

8.

Ta bị trói chân tay, một mình bị giam giữ ở một cỗ xe ngựa không có ánh sáng nào, không biết xa phu đang phi nhanh về hướng nào.

Ta ướm lời nói chuyện với hắn, mục đích muốn hỏi một chút hắn muốn mang ta đi đâu.

Nhưng cả đường chẳng ai thèm đáp lời ta.

Khi ta hỏi quá nhiều lần, bên ngoài liền truyền đến âm thanh uy hϊếp: “Ninh tiểu thư nếu còn nói nhiều nữa ta sẽ cắt lưỡi cô.”

Ta ngậm miệng trầm mặc.

Những thị vệ khác ở dịch quán phát hiện trời tối mà ta vẫn chưa trở về, khẳng định sẽ phát hiện có vấn đề.

Đoàn đội của phụ thân ta hẳn vẫn chưa đi quá xa, nếu biết tin ta mất tích, ông ấy nhất định sẽ vòng lại cứu ta.

Đám người này không giống kẻ đầu đường xó chợ, đoán chừng là muốn dùng ta làm mồi nhử để uy hϊếp phụ thân ta.

Không biết bọn hắn muốn bức bách phụ thân ta làm việc gì cho bọn họ.

Đến khi ta bị bịt mắt đẩy vào một phòng nhỏ chật chội, khi miếng vải đen được tháo ra, ta mới nhận ra mình đã nghĩ sai rồi.

Ta nhìn thấy một người ngoài dự kiến của bản thân - Tạ Nhu.

Nàng giống như ta, bị trói chặt tay chân, hai chúng ta đều nhìn thấy sự khϊếp sợ từ trong ánh mắt của đối phương.

Tạ Nhu hỏi ta: “Ngươi tại sao lại ở đây?”

Hắc y nhân tháo che mắt cho ta bật cười trào phúng: “Giả vờ cái gì? Ngươi mà không biết tại sao nàng ta bị bắt lại đây ư?”

Sau khi nói xong liền đem vải đen nhét vào miệng của ta cùng Tạ Nhu.

Ta không nhịn được âm thầm đảo mắt một cái.

Lúc đầu người này vốn dĩ không nhớ phải che miệng chúng ta lại.

Tạ Nhu chờ bọn họ đi khỏi mới lên tiếng không được hả?

Tại sao trước đây ta không phát hiện ra ả ta là một kẻ ngu ngốc như vậy.

Ta dựa vào góc tường, cúi đầu suy tư, trước đó ta đoán đám người này bắt ta vì muốn uy hϊếp cha ta.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tạ Nhu, suy nghĩ của ta có chút hỗn loạn.

Mối liên hệ duy nhất giữa ta và nàng chính là Tiết Nghiễn.

Nhưng ở kiếp này ta và Tiết Nghiễn không hề có chút dính dáng nào, tại sao đám người này vẫn đem ta cùng bắt lại đây.

Còn có, tại sao hắc y nhân nọ lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy?

Sẽ không phải tại cẩu nam nhân Tiết Nghiễn thừa dịp ta không ở kinh thành nói hươu nói vượn về mối quan hệ của ta với hắn chứ?

Ta nhích người về phía Tạ Nhu, dùng dây cạ vào chân của nàng.

Nàng nhìn về phía ta, ta cố gắng phát ra âm thanh muốn hỏi nàng đã bị trói ở đây bao lâu rồi, lại chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.

Tạ Nhu đáp lại ta: “Ô ô ô.”

Rồi, mạnh ai nấy nói, chẳng ai hiểu ai.

Giao lưu thất bại, chúng ta đều im lặng.

Ta tự nhủ chỉ cần chờ đợi thêm một chút thôi, chỉ một chút nữa là trời sáng rồi. Phụ thân nhận được tin ta mất tích, nhất định sẽ lật tung mọi ngõ ngách tìm tung tích của ta.

9.

Ta chờ mãi từ bình minh đến hoàng hôn.

Không đợi được cha ta, ngược lại chờ được Tiết Nghiễn.

Hắc y nhân đem ta cùng Tạ Nhu áp giải ra ngoài, ta mới phát hiện chúng ta hiện đang đứng trên đỉnh núi.

Hai người chúng ta bị bọn bắt cóc đẩy đến sát vách núi.

Tiễn thủ mai phục ở xung quanh, hai hắc y nhân vô cùng bình tĩnh canh chừng ta cùng Tạ Nhu.

Dự cảm bất an trong lòng ta càng lúc càng mãnh liệt.

Chờ mãi đến khi Tiết Nghiễn mang theo một đội nhân mã phi nhanh mà đến, kẻ cầm đầu mới lên tiếng:

“Tiết tướng quân, Tống mỗ cung kính chờ người đã lâu.”

Trong lúc nói chuyện, hắn đem khăn che mặt tháo ra, hỏi Tiết Nghiễn: “Không biết Tiết tướng quân có còn nhớ tại hạ không?”

Tên tặc nhân này vậy mà có chút ưa nhìn.

Ta còn tưởng hắc y nhân phải mang một diện mạo cực kì hung ác.

Tiết Nghiễn trầm giọng khuyên nhủ:

“Tống Thi Lâm, cái chết của phu nhân ngươi nằm ngoài tầm kiểm soát của ta. Hiện tại ngươi bắt cóc nữ nhi của mệnh quan triều đình, đó là nguyện vọng của phu nhân ngươi sao?”

Cánh tay của ta và Tạ Nhu dính chặt vào nhau, ta khẽ rùng mình.

“Đừng nhắc đến nguyện vọng của phu nhân ta, người ta thương yêu đã chết, ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ngày đó ngươi không cho ta lựa chọn nào khác, nhưng hôm nay ta lại cho ngươi cơ hội lựa chọn. Hai nữ nhân này, ta sẽ thả một người, một người sẽ cùng rơi xuống núi với ta. Tiết tướng quân, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Gió đêm dưới đáy vực gào thét, ta cơ hồ không nghe rõ Tiết Nghiễn cuối cùng đã nói ra tên ai.

Nhưng không cần nghe rõ ta cũng biết.

Hắn chắc chắn sẽ chọn Tạ Nhu.

Từ khi hắn sống lại từ bỏ lựa chọn đến cứu cả nhà ta, ta liền hiểu, chỉ cần là chuyện phải chọn giữa ta và Tạ Nhu, ta nhất định sẽ là người bị bỏ lại.

10.

Tiết Nghiễn nhìn ta, trong mắt hiện lên muôn vàn giãy dụa.

Sau đó hắn nâng tay lên chỉ về phía ta, nhả ra từng chữ một: “Ta muốn nàng được sống.”

Tạ Nhu bị vải bông nhét vào miệng, ra sức phát ra âm thanh ú ớ đầy nghẹn ngào.

Ta quay đầu nhìn nàng, có chút không thể tin được nhìn Tiết Nghiễn.

Hắn cũng nhìn ta một cách chăm chú, cảm xúc trong mắt không rõ, hốc mắt đỏ đến mức sắp tuôn rơi nước mắt.

Giữa ta và Tạ Nhu, hắn vậy mà lại chọn ta?

Rõ ràng hắn hi vọng Tạ Nhu có thể sống tốt, tâm tâm niệm niệm nhớ thương nàng thật nhiều năm.

Không đợi ta suy nghĩ rõ ràng, cổ họng tặc nhân phát ra một tiếng cười quái dị: “Ngươi chọn sai rồii.”

Ta chỉ cảm thấy bả vai bị đẩy mạnh một cái, cảm giác mất cân bằng truyền đến.

Vào lúc ta ngã xuống, ta nhìn thấy Tiết Nghiễn vọt tới vách đá, không chút do dự nhảy xuống.

Hắn đưa tay về phía ta, trong miệng hét lên lời gì đó mà ta không nghe rõ.

Không biết đây có phải là ảo giác trước khi chết của ta không, ta nghe thanh âm của cha mẹ thét tên của ta.

Sau khi đau đớn trôi qua, trước mắt ta tối sầm, hoàn toàn rơi vào trạng thái mất đi ý thức.

“Lang Lang, gả cho ta là thiệt thòi cho nàng.”

“Ta hứa với nàng kiếp này sẽ không nạp thϊếp. Công chúa thì thế nào chứ? Đời này có nàng là đủ rồi.”

“Muốn hiến mưu kế? Được, ta tin tưởng nàng là người có mưu lược.”



Ta giống như rơi vào một giấc mộng, bị vây ở trong hồi ức của kiếp trước không thoát ra được.

Kiếp trước Tiết Nghiễn ngoại trừ không yêu ta, thật ra đối đãi với ta cũng không tệ.

Cha mẹ ta một đời một kiếp một đôi người, vậy nên khi ta gả cho Tiết Nghiễn, yêu cầu duy nhất của ta dành cho hắn chính là không được nạp thϊếp.

Hắn nói được làm được, dù công chúa xem trọng hắn chủ động muốn xin làm thϊếp, hắn cũng vô cùng nghiêm túc chối từ.

Cha ta cảm thấy nữ nhi như một đoá hoa mỏng manh nên được nuôi ở trong nhà ấm, mà hắn lại tôn trọng quyết định muốn lên tiền tuyến của ta, cho phép ta theo quân làm quân sư.

Đang nghĩ đến cha ta, đột nhiên ta nghe được một âm thanh đau khổ khóc lớn ngay bên cạnh.

Phụ thân ta, một tráng sĩ người cao tám thước.

Ta đã lớn như vậy rồi vẫn chưa nhìn thấy cha ta khóc bao giờ.

Ý nghĩ tò mò muốn nhìn thấy bộ dạng của ông càng lớn, ý thức của ta dần dần trở nên thanh tỉnh.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Lang Lang chớp mắt.”

Ta mở mắt liền nhìn thấy cha ta râu ria xồm xoàm ngồi trước mặt ta, nước mắt người tuôn đầy mặt, ta dùng hết sức còn lại để nói một câu:

“Thì ra khi cha khóc sẽ xấu như vậy.”

11.

Ý thức của ta lúc thì rõ ràng lúc thì chập chờn.

Thế nhưng mỗi lần ta tỉnh lại đều nhìn thấy Ứng Bất Phàm canh chừng trước giường ta.

Trông giống một tượng đá không biết nói chuyện.

Thật đáng tiếc, khoảng thời gian vui vẻ vì đỗ Trạng Nguyên của hắn lại bị ta ảnh hưởng.

Ta áy náy cười với hắn: “Đợi thương thế của ta tốt lên, lại thay ngươi tổ chức một yến hội thật lớn, ăn mừng một phen.”

Cũng may sườn núi chỗ ta rơi xuống có rất nhiều dây leo giúp giảm xóc lúc rơi xuống, phía dưới lại là một dòng sông nên ta mới không có tan nát thành tám mảnh.

Cha ta nói Tiết Nghiễn so với ta còn bị thương còn nặng hơn, rõ ràng chân đã gãy hết một cái, vẫn ôm người đang hôn mê là ta đi cả một đoạn đường.

Cho đến khi đem ta đặt lên một thảm cỏ khô ráo, hắn vì mất quá nhiều máu mà rơi vào trạng thái hôn mê.

Nói xong những lời này, cha ta đẩy người đang trông chừng ra khỏi phòng, hỏi ta:

“Nữ nhi ngoan, thánh thượng nghe nói về chuyện của hai đứa các con liền có ý nghĩ muốn tứ hôn. Tiết Nghiễn người này, con có muốn gả hay không?”

Phản ứng đầu tiên của ta chính là cự tuyệt.

Thế nhưng nghĩ đến Tiết Nghiễn tại vách đá chưa từng chần chờ một chút, không do dự mà chọn muốn ta sống sót.

Khi ta bị đẩy xuống vách núi, hắn vậy mà vì nghĩa diệt thân, muốn nhảy theo ta cùng chết.

Sợ ta bị dòng nước cuốn đi, hắn chịu đựng đau đớn, ôm ta dời đi nơi khác.

Trong lòng ta nhất thời do dự.

Có lẽ hắn cũng có chút để ý đến ta?

Có lẽ giữa hắn và Tạ Nhu cũng không phải kiểu tình cảm kia?

Chỉ là ở kiếp trước ta và hắn không giao tiếp gì nhiều, cũng không hiểu cách phải yêu thương người khác như thế nào. Vậy nên có rất nhiều chuyện không hiểu rõ ý nhau, hiểu lầm nhau đến tận hôm nay?

Ta cúi đầu né tránh ánh mắt của cha ta, nói với ông: “Cho con một chút thời gian để suy nghĩ.”

Ta nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, khó chịu trong cơ thể đã giảm đi không ít. Cha mẹ rốt cuộc cũng cho ta ra ngoài đi dạo một chút.

Đang ở trong sân phơi nắng, ta nghe nói gã sai vặt Tiết gia tới cửa đưa tin.

Nha hoàn thϊếp thân của ta mang thư vào, ta mở ra nhìn, là chữ viết của Tiết Nghiễn.

Hắn hẹn ta buổi chiều ở tửu lâu trong thành gặp mặt. Còn nhắc đến việc tứ hôn, nói muốn cùng ta thương lượng.

Cuối cùng hắn còn nhắn lại một câu: “Nối lại tiền duyên, ta cầu còn không được.”

Sống cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên hắn nói lời biểu lộ tâm ý với ta.

Nha hoàn canh giữ bên cạnh ta đột nhiên hoản hốt: “Tiểu thư, tại sao mặt người lại đỏ như vậy? Có phải vết thương lại đau không?”

Ta cúi đầu che mặt: “Là mặt trời có chút nóng khiến mặt ta đỏ lên.”

Giẫm lại vết xe đổ cần rất nhiều dũng khí.

Thế nhưng nếu như Tiết Nghiễn đối với ta cũng có tình ý như ta đối với hắn.

Vậy thì cũng không phải không thể cùng hắn lại qua một đời.

Ở kiếp trước bởi vì lòng tự tôn, ta chưa từng thổ lộ tâm tư với hắn.

Nếu như kiếp này ta thành thật với hắn, nói không chừng có thể đem toà băng sơn này hoà tan.

Nghĩ vậy, ta liền đứng dậy đi về phía thư phòng của cha ta.

Ta muốn trước tiên đi nói với phụ thân, ta nguyện ý gả.