Chương 35: An ủi

Số lượng người ở khoa phụ sản tương đối ít hơn so với các khoa khác, nhưng cũng có một số bà bầu có vẻ đang bị sốt!

An Tâm nhanh chóng làm theo quy trình để đăng ký khám, sau đó thực hiện một loạt các xét nghiệm. Sau khi hoàn tất, hai người ngồi ở hành lang bệnh viện chờ kết quả.

Thực ra cũng không phải chờ đợi quá lâu, chỉ khoảng ba mươi phút, kết quả đã có.

Kết quả đúng như dự đoán, may mắn là An Tâm đã chuẩn bị tâm lý cho mọi người trước, nên kết quả cũng không đến nỗi khó chấp nhận!

Đúng vậy, An Tâm không mang thai.

Dù hai bà mẹ và Vương Tiểu Bàn đều rất mong An Tâm có thai, nhưng thực tế là vậy!

An Tâm nhìn Vương Tiểu Bàn có chút thất vọng, liền an ủi: "Ông xã à, con cái sớm muộn gì cũng sẽ có, hơn nữa Đại Bảo muốn có thời gian riêng của hai vợ chồng lâu hơn một chút, nếu bây giờ có em bé, Đại Bảo sẽ không còn là Đại Bảo nữa."

Tuy Vương Tiểu Bàn có chút tiếc nuối vì An Tâm không mang thai, nhưng vẫn dỗ dành: "Không sao, anh không buồn, anh cũng muốn có thêm thời gian riêng với Đại Bảo, hơn nữa nếu có em bé, em bé cũng là Tiểu Bảo, em mãi mãi là Đại Bảo."

An Tâm cười ngượng ngùng, thầm nghĩ "Kiếp trước lúc này mình cũng chưa mang thai, tận thế vì sinh tồn mà bôn ba khắp nơi, cho nên kiếp này đã có sự chuẩn bị, ông trời cũng thương xót mình, vậy thì sinh sớm cho anh ấy một đứa bé đi!"

"Ông xã ơi, chúng ta bắt đầu chuẩn bị mang thai ngay bây giờ đi, đến lúc đó em sẽ sinh cho anh một đứa bé thông minh xinh đẹp nhé!" An Tâm nũng nịu nói.

Vương Tiểu Bàn cưng chiều xoa đầu An Tâm, dịu dàng nói: "Được rồi, không vội, em cũng đừng có gánh nặng, con sẽ có. Chúng ta về nhà hôm nay cố gắng nhé."

An Tâm trong nháy mắt đỏ bừng mặt, bỏ lại Vương Tiểu Bàn đứng tại chỗ, cúi đầu đi ra khỏi bệnh viện, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Da^ʍ, dê"

Vương Tiểu Bàn nhìn An Tâm ngượng ngùng chạy đi, đứng tại chỗ cười khẽ một tiếng, cũng đi ra khỏi bệnh viện.

Ra khỏi bệnh viện, anh đã nhìn thấy An Tâm, mặt vẫn còn hơi đỏ, đang đợi mình ở ngoài cửa lớn bệnh viện.

Vương Tiểu Bàn bước nhanh hơn, đến bên cạnh An Tâm, dùng giọng chỉ hai người nghe được nói: "Đại Bảo nóng lòng rồi? Đừng nóng vội, tối về nhà cố gắng nhé! Bây giờ còn hơi sớm!"

An Tâm vừa nghe, sắc đỏ trên mặt vốn đã sắp lui dần, giờ lại bừng lên một lần nữa, thậm chí còn đỏ hơn cả lúc nãy!

An Tâm vừa ngượng ngùng, vừa dỗi nhìn Vương Tiểu Bàn, nhỏ giọng nói: "Ông xã, anh hư quá đi! Hừ!"

Vương Tiểu Bàn biết An Tâm không thực sự giận mình, chỉ là vì ở bên ngoài nên ngượng ngùng mà thôi.

Anh ôm An Tâm vào lòng, không trêu chọc cô nữa, mà chuyển hướng chủ đề: "Đại Bảo, chúng ta vẫn chưa gọi điện thoại cho hai bà mẹ nhỉ!"

An Tâm vừa nghe đến mẹ và mẹ chồng, liền có chút lo lắng: "Hay là anh gọi điện thoại đi, em nghĩ khi nghe tin em không mang thai, họ sẽ rất thất vọng."

Vương Tiểu Bàn vỗ vỗ lưng An Tâm an ủi nói: "Sẽ không, anh sẽ gọi cho họ, yên tâm đi!"

Sau khi an ủi An Tâm, Vương Tiểu Bàn cầm điện thoại gọi cho hai người mẹ.

Anh nói với họ tương đối uyển chuyển, An Tâm hiện tại không mang thai, đồng thời còn nói bác sĩ nói, hiện tại hai người đã có thể bắt đầu chuẩn bị mang thai. An Tâm rất khỏe mạnh, hoàn toàn có thể sẵn sàng chào đón một sinh mệnh mới.

Hai người mẹ nghe tin An Tâm không mang thai, dĩ nhiên là có chút thất vọng. Tuy nhiên, hai người mẹ chủ yếu là khuyên nhủ vợ chồng An Tâm không nên vội vàng, cứ từ từ mà tiến hành.

Sau khi cúp điện thoại, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Vương Tiểu Bàn nắm tay An Tâm, ra ven đường đón một chiếc taxi, đưa An Tâm đi ăn món bánh bao mà cô yêu thích nhất.