Chương 47: Bữa ăn 2

Nhất Nhị, chỉ cần nghe tên thôi đã biết đây là nhà hàng lớn nhất nhì thành phố D, đồ ăn ở đó không chỉ mỹ vị tinh xảo nổi tiếng, mà còn có một đặc điểm nữa là quý, mỗi món đều hơn trăm đồng, lấy giá cả ở thành phố D mà nói thì giá đồ ăn ở đây quá đắt, với tiền lương của Vương Tĩnh Kỳ, ăn ở nhà hàng như vậy chỉ đủ kêu ba bốn món, còn là chỉ đủ cho một người ăn. Cho nên khi Vương Tĩnh Kỳ nghe đến buổi tối đến Nhất Nhị ăn cơm, trong lòng cô vẫn có chút chờ mong.

“Yên tâm, mình nhất định sẽ đem một phần về cho cậu.” Vương Tĩnh Kỳ rất nghiêm túc cam đoan.

Sau đó hai người liền hi hi ha ha nhỏ giọng cười đùa.

Cuối cùng cũng tới giờ tan tầm, Vương Tĩnh Kỳ mới nghĩ đến một vấn đề: “Tiểu Dĩnh, hôm nay mình có thể sẽ không về phòng ngủ, nếu bữa tiệc chấm dứt muộn thì mình sẽ về nhà luôn, ở đó gần hơn, sáng mai mình sẽ đi xe buýt tới trường.”

“Biết rồi, cậu đi đi, nhớ ăn cho thật ngon đấy.” Vương Dĩnh có chút ảm đạm phất phất tay, đi tới căn tin ăn cơm, trong lòng thầm oán hận, tại sao mình không phải giáo viên ban ba chứ.

Lại nói, sau khi Vương Tĩnh Kỳ đi theo các đồng nghiệp khác vào Nhất Nhị mới cảm nhận sâu sắc tài lực không tầm thường của cha mẹ học sinh Triệu Tư Thành. Nơi đây được trang hoàng vàng son rực rỡ, phía trước cửa được trải thảm đỏ, hai bên cửa có hai cô gái tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp mặc bộ sườn xám đỏ lấp ló phần đùi đứng tiếp khách, theo hình thức phục vụ này, mỗi bàn đồ ăn trong đó chắc chắn tốn không ít tiền.

Bởi vì tất cả giáo viên dạy Triệu Tư Thành đều được mời, còn có cả thầy hiệu trưởng, mụ phù thủy thấy có ban giám hiệu nên cũng chưa dám ngồi xuống, chờ hiệu trưởng an tọa, mọi người mới ngồi vào bàn ăn.

Người mời khách là ba của Triệu Tư Thành, Triệu Vệ Quốc, hơn bốn mươi tuổi, vóc người không cao lắm, còn hơi mập, qua lời giới thiệu của mọi người cô mới biết hắn ta là trưởng phòng của một đơn vị cơ quan chính phủ. Từ tướng mạo có thể nhìn ra, hắn ta chắc hẳn là một người có kinh nghiệm lão luyện trên quan trường, nhìn mọi người mà gương mặt trước sau vẫn giữ nụ cười như cũ, không nhìn ra một chút biến hóa nào.

Ngô Mật Nhi cũng là người biết ăn nói, không hề thấy cô ấy có một điểm cao ngạo thường ngày nào, khuôn mặt luôn tươi cười nói chuyện phiếm với Triệu Vệ Quốc và hiệu trưởng Tôn. Các thầy cô giáo khác ở bên cạnh cũng phụ họa cười nói.

Chờ đồ ăn được đưa lên, Triệu Vệ Quốc nâng ly rượu:

“Hôm nay tôi thật sự rất vinh hạnh có thể mời các thầy cô giáo tới đây cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc. Bình thường đứa con trai phá phách của tôi đã làm phiền các thầy cô giáo không ít, tôi ở đây với tư cách là một phụ huynh, muốn dùng ly rượu này để thể hiện chút tấm lòng biết ơn của mình đối với các thầy cô.” Hắn ta nói vô cùng lưu loát, chắc chắn hắn ta là người thường xuyên tham gia những buổi tiệc như thế này.

Hắn nói xong liền cạn chén, phía dưới mọi người trầm trồ khen ngợi, Vương Tĩnh Kỳ cũng giơ ly rượu của mình lên, nhưng khi uống cô cũng chỉ nhấp môi một chút thể hiện sự lịch sự, tửu lượng của cô vốn không tốt, uống nhiều sợ sẽ làm ra chuyện gì xấu mặt.

Ngô Mật Nhi cũng rất nể mặt, uống cạn một ly rượu trắng, lại được mọi người khen ngợi khiến cho cô ấy cười ngại ngùng. Bởi vì uống hết một ly rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ hồng, ánh mắt cũng có chút mơ màng, có chút ý tứ hàm xúc mơ hồ không rõ nhìn Triệu Vệ Quốc.

Triệu Vệ Quốc vẫn giữ nguyên bộ dáng của mình, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, không đáp lại, cũng không từ chối.

Kế tiếp mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa dùng cơm. Nội dung câu chuyện cũng không có gì đặc biệt ngoài chuyện học hành của Triệu Tư Thành và công việc bận rộn của Triệu Vệ Quốc. Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy bản thân mình không có chỗ tham gia vào câu chuyện nên chỉ tập trung ăn, thật vất vả mới có cơ hội đến được nơi đắt tiền như vậy để ăn cơm, dù thế nào đi nữa cũng phải ăn thật no.

Đúng lúc này, cửa nhà hàng bỗng truyền đến một trận xôn xao.