Chương 13: Tìm dược, nhẫn còn có tác dụng này?

"Đội trưởng, còn có nhiệm vụ khác không? Mấy ngày nay thân mình tôi không thoải mái, trên núi sương muối dày, lại khó trèo, tôi chỉ sợ không chịu nổi." Lý Hồng Phương có chút khó xử hỏi.

Lâm Dư xin lỗi nói: "Các nhiệm vụ khác đã phân xong rồi. Bằng không ngày mai cô lại đến sớm một chút."

Lý Hồng Phương cắn cắn môi, một ngày không làm việc thì ít đi một ngày lương, cô ta rất muốn lười biếng, nhưng đến lúc đói bụng sẽ không có ai quan tâm cô ta.

"Được, tôi nhận." Lý Hồng Phương nói.

"Được rồi, vậy mọi người nếu không có ý kiến gì, thì mang sọt lên núi thôi."

Chờ mọi người đi hết, Lâm Dư đi đến bên cạnh Thẩm Thanh đang chọn sọt.

"Hôm nay cô tới muộn một chút, chỉ còn lại loại nhiệm vụ mệt nhọc này, nếu cô không chịu được, ngày mai tới sớm chút, tôi cố gắng sắp xếp cho cô nhiệm vụ đơn giản hơn."

Thẩm Thanh cầm lấy một cái sọt lớn nhất, lắc lắc đầu nói: "Không sao, có nhiệm vụ kiếm sống là tôi đã cảm thấy đủ rồi, sao có thể chọn chọn lựa lựa được."

Kỳ thật có thể lên núi đối với Thẩm Thanh mà nói ngược lại là một chuyện không tồi, dù sao hiện tại cô cũng không muốn nhìn thấy người nhà họ Thẩm, nếu xuống đồng ruộng, khó tránh khỏi sẽ đυ.ng mặt.

Mặt khác cô cũng muốn thử xem mảnh ruộng trong không gian kia có tác dụng gì, cho nên cũng muốn lên núi tìm một chút đồ vật có thể trồng.

......

Ngọn núi đào dược cách ngoài thôn 1 km, hôm nay loại dược cần đào gọi là Khương Hoạt, là một loại dược thảo cấp trung bình, bộ phận rễ có thể làm thuốc, cũng là một loại thảo dược giá trị không thấp.

Nguyễn Ca thè lưỡi, áy náy nói: "Ngại quá, em nhìn đến chị nên tâm tình hơi kích động, không cẩn thận nói nhiều một chút."

Thẩm Thanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, đi đến hướng ngược lại với Nguyễn Ca.

Thời tiết đã vào thu, độ ấm trên núi cũng hạ thấp, trên mỗi bụi cỏ đều đọng sương sớm.

Thẩm Thanh ngồi xổm xuống, tập trung tinh thần tìm bóng dáng Khương Hoạt trong lùm cây.

Đúng lúc này, cô cảm giác được nhẫn có chút phản ứng rất nhẹ, loại cảm giác này rất kỳ diệu, mặc dù bên ngoài nhẫn không phát sinh bất kì biến hóa gì, nhưng trong lòng Thẩm Thanh lại cảm giác được thay đổi.

Thẩm Thanh theo phương hướng nhẫn dẫn đường mà đi tới.

Theo mỗi bước chân của Thẩm Thanh, nhẫn phản ứng cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Chính lúc này, Thẩm Thanh phát hiện cách nửa thước ở phía trước có một gốc cây Hoàng Liên, Thẩm Thanh vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, mặc dù nhiệm vụ lần này chỉ cần đào Khương Hoạt, nhưng mang Hoàng Liên về phơi khô, bán ở chợ đen cũng có thể đổi được chút tiền.

Nàng nghĩ nghĩ, cẩn thận đào gốc cây Hoàng Liên ra, sau đó thật cẩn thận đặt ở trong sọt.

Cất Hoàng Liên xong, rất nhanh nhẫn lại có phản ứng lần nữa.

Trong lòng Thẩm Thanh tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo phương hướng nhẫn chỉ dẫn, lần này cô nhìn thấy chính là một gốc cây thực vật tán xòe, phía trên còn nở hoa nhỏ màu trắng.

Đây là Khương Hoạt mà nhiệm vụ hôm nay cần tìm!

Thẩm Thanh lấy ra cái cuốc nhỏ, đào Khương Hoạt lên, chỉ một lúc đã đào xong toàn bộ cây thảo dược lên.

Cứ lặp lại như vậy vài lần, Thẩm Thanh đã nắm rõ.

Cái nhẫn này có khả năng chỉ giúp cô tìm được một số loại thảo dược trân quý, không chỉ Khương Hoạt, trong lúc thí nghiệm cô còn tìm được Thiên ma hoang dã, cùng với một con thằn lằn.

Mặc dù nhẫn này có vẻ không quá thông minh, nhưng Thẩm Thanh vẫn là rất kinh hỉ.

Có nhẫn trợ giúp, kiếm một chút tiền cũng không phải là vấn đề.

Thẩm Thanh ở trên núi, bận rộn đi theo hướng nhẫn chỉ dẫn, sọt lớn của cô rất nhanh đã đày ba phần.

Cô nhìn sang hai bên, mọi người đều đã trèo lên trên núi cao hơn, không có ai chú ý tới cô.

Vì thế ngoài Khương Hoạt ra, cô ôm các loại thảo dược khác vào trong ngực, nhắm mắt vào trong không gian.

Bởi vì lo lắng bị người khác phát hiện khác thường, Thẩm Thanh cũng không dám ở lâu trong không gian.

Cô để thảo dược bên cạnh dòng suối nhỏ, lại thuận tay hái một quả táo, rồi vội vàng quay trở lại hiện thực.

Mấy giờ sau, Thẩm Thanh đã mệt đến thở hồng hộc.

Tuy rằng có nhẫn chỉ đường, nhưng dù sao thảo dược cũng phải dựa vào chính mình đào, Thẩm Thanh vốn không ăn cơm sáng, hiện tại bụng đã đói kêu rột rột.

Chính lúc này, Nguyễn Ca như kẹo mạch nha lại tới bên cạnh Thẩm Thanh.

"Chị Thanh."

Thẩm Thanh đỡ trán, hai người bọn cô quen thuộc như vậy khi nào?

"Chị đang đói bụng phải không? Hôm nay, lúc ra cửa em có mang theo một ít lương khô, một mình em cũng không ăn hết, chia cho chị một nửa." Nguyễn Ca vừa nói, vừa mở túi ra, lấy một cái bánh bao bằng bột bắp đưa cho Thẩm Thanh.

"Đây là em hấp tối hôm qua đó, hiện tại vẫn còn rất mềm." Nguyễn Ca tự hào nói.