Chương 47: Nhân duyên do ông trời sắp đặt, có duyên gặp nhau dưới hố

Khuôn mặt Giang Ninh tức giận đến trắng bệch, nhưng vì duy trì danh tiếng bản thân, cô ta cũng không thể há miệng mắng to.

Chỉ có thể nghẹn đỏ mắt, nhìn Lưu Từ Từ rời đi.

Kỳ thật thời điểm học trung học, Giang Ninh và Lưu Từ Từ còn là một đôi bạn thân như hình với bóng.

Sau đó Lưu Từ Từ thích Lâm Dư, hai người tranh giành tình cảm tự nhiên nháo chia ra.

Lưu Từ Từ không giống Giang Ninh luôn giấu sự yêu thích ở trong lòng, cô đối với Lâm Dư vẫn luôn là trạng thái không quan tâm người khác bàn tán, lớn mật theo đuổi.

Lâm Dư cự tuyệt nhiều lần, cô cũng hết hy vọng.

Chỉ là quan hệ hữu nghị giữa hai người cũng hoàn toàn tan vỡ, gặp mặt không thể thiếu nói dỗi nhau vài câu.

......

Hôm nay, tinh thần Lâm Dư làm việc luôn không tập trung.

Không biết tại sao, anh luôn nhớ tới chuyện sáng nay gặp được Thẩm Thanh.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn buông công việc trong tay xuống, đi về hướng nhà Thẩm Thanh.

Gõ cửa, thấy không ai đáp lại là biết cô còn chưa trở về.

Anh kiễng chân, thấy trong sân nhà Thẩm Thanh còn một ít cây trúc đã được vót nhọn không được mang đi, nháy mắt trong lòng có dự cảm không tốt.

Không phải cô ấy muốn đi lên núi đi săn chứ?

Nếu gặp được một ít thỏ hoang, hồ ly hay một số loại động vật nhỏ còn tính là tốt, một khi gặp được lợn rừng và gấu...... Cho dù có những cây giáo trúc này cũng không giữ được tính mạng.

Lâm Dư vỗ trán, chạy thẳng về nhà cầm vũ khí đi về phía cửa thôn để lên ngọn núi lớn kia.

......

Thẩm Thanh nhìn chằm chằm con gấu nhỏ, chậm rãi lui về sau.

Kết quả giẫm vào quả sơn tra nhỏ, chân rơi vào khoảng không lăn lộc cộc xuống dưới.

Thẩm Thanh hoảng sợ, vội vàng muốn bám vào cành cây bên cạnh. Nhưng tốc độ lăn quá nhanh, không kịp bắt lấy bất cứ thứ gì.

Quay cuồng một lúc, bùm một tiếng rơi xuống đất.

Thời điểm quay cuồng vừa rồi hình như đυ.ng vào cục đá, chỗ mắt cá chân truyền đến đau đớn kịch liệt.

Thẩm Thanh ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bản thân rơi vào bên trong một cái hố to.

Từ chiều sâu hố này xem ra, có lẽ là dùng để dụ bắt gấu. May mắn, hiện tại đã bỏ hoang, phía dưới không có đồ vật sắc nhọn gì.

Thẩm Thanh nhìn mắt cá chân, bị trầy da và sưng đỏ một chút, rất khó đi lại.

Nhìn chiều cao hố này, Thẩm Thanh yên lặng thở dài một hơi.

Xem tình trạng hiện tại của cô, trong thời gian ngắn không thể ra được.

Thẩm Thanh nhắm mắt đi vào không gian, khập khiễng chậm rì rì đi vào nhà gỗ nhỏ.

Vốn dĩ cô muốn mua một chút thuốc. Nhưng nhìn ít nhất phải đến cấp bốn mới có thể mở ra cửa hàng bán thuốc, cô còn kém xa mới tới.

Thở dài một hơi, cô ngồi ở bên dòng suối nhỏ, rửa sạch miệng vết thương bị trầy da.

Kỳ thật tình cảnh hiện tại của cô cũng không thảm lắm, ít nhất còn có không gian tùy thân, có ăn có uống.

Buổi tối cũng có thể ngủ ở trong không gian...... Chỉ là thân thể bên ngoài dễ dàng gặp được nguy hiểm.

Không biết hoàn cảnh bên ngoài, Thẩm Thanh cũng không dám ở lâu trong không gian, lấy chút thức ăn rồi trở lại trong hiện thực.

Nhìn hố này to như vậy, Thẩm Thanh thở dài một hơi.

Nhìn tình hình này, trước khi vết thương ở chân của cô tốt nên thì cô đều phải chờ ở dưới hố này rồi.

Sắc trời dần dần tối sầm. Thời điểm, Thẩm Thanh mơ mơ màng màng buồn ngủ, đột nhiên nghe có tiếng người gọi cô.

"Thẩm Thanh, cô ở đâu? Cô có ở gần đây không?"

Thẩm Thanh lập tức nhận ra đây là giọng nói của Lâm Dư.

Cô vội vàng lớn tiếng trả lời: "Đội trưởng! Tôi ở chỗ này, tôi rơi vào hố sâu! Anh cẩn thận dưới chân nhé!"

Lâm Dư bắt đầu gọi to từ chân núi lên tận đây, lo lắng bỏ lỡ tung tích Thẩm Thanh, gọi đến cũng sắp mất tiếng, cũng không có người đáp lại.

Vừa nghe thấy Thẩm Thanh rơi vào hố, cũng vô cùng sốt ruột.

Trên núi bẫy rập lớn bé có rất nhiều, nếu rơi vào hố đầy bẫy rập......

Lâm Dư không dám tiếp tục tưởng tượng, tìm vài vòng theo nơi giọng nói phát ra.

Cuối cùng tìm được một cái hố ở chỗ tối tăm, không dễ thấy.

Hắn chạy vội tới, thấy Thẩm Thanh an ổn ngồi ở bên trong, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cô đừng vội, tôi sẽ nghĩ cách cứu cô!"

Thẩm Thanh ngẩng đầu, sốt ruột nói: "Đội trưởng, anh cẩn thận xung quanh một chút, gần đây có gấu đen đó!"

Thẩm Thanh không nghĩ tới Lâm Dư sẽ đến tìm mình, càng lo lắng Lâm Dư vì cứu mình mà gặp nguy hiểm.

Lâm Dư nghe thấy lời này, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng.

"Không có việc gì! Tôi mang theo lửa!" Lâm Dư lấy đồ vật trong tay ra, an ủi Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh cố gắng đứng lên, lấy dây thừng trên tay ném một nửa ra ngoài.

"Đội trưởng, anh buộc dây thừng này vào cây đại thụ xung quanh, đậy miệng hố lại rồi đi xuống đây. Hiện tại trời tối, rất khó tìm đường xuống núi. Nếu đến lúc đó lại gặp thú dữ thì rất nguy hiểm."

Cô cũng không thể lấy sinh mạng Lâm Dư ra làm trò đùa.

Lâm Dư suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Thẩm Thanh nói có đạo lý.

Chỉ là trai đơn gái chiếc, ở cùng một hố...... Thật sự có chút không quá thích hợp.

"Ngao ~"

Trong núi không biết vang lên tiếng thú dữ nào kêu.

Tiếng kêu này vang vọng cả núi rừng, Lâm Dư cũng không nhịn được chấn động. Hắn vội vàng buộc chặt dây thừng vào cây đại thụ.

Lại lấy một ít cành cây to che đậy cửa hố.

Lâm Dư theo dây thừng bò xuống đáy hố.

Lúc này Thẩm Thanh đã đốt một đống lửa nhỏ ở đáy hố.

"Hố sâu này như vậy, cô thật sự không sao chứ?" Lâm Dư quan tâm hỏi.

Nhìn chiều cao hố này phải gấp đôi người anh, ngã xuống cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì.

"Không sao, chỉ là thời điểm lăn xuống bị bong gân một chút. Sáng mai hẳn là không có việc gì."

Ngọn lửa lập lòe, chiếu lên khuôn mặt Lâm Dư vô cùng đẹp.

Thẩm Thanh hoảng sợ dời ánh mắt, ngay sau đó nhỏ giọng hỏi: "Đội trưởng, sao anh lại tới tìm tôi?"

Lâm Dư hơ ấm tay, tự nhiên nói: "Không thấy cô về nhà. Tôi lo lắng cô gặp nguy hiểm, nên đến xem."

Thẩm Thanh mím môi, hơi mỉm cười, gật đầu.

"Hôm nay, cô vào trong núi làm gì? Tôi thấy trong sân nhà cô đầy cây trúc đã vót nhọn, sau lưng cô còn có dao...... Cô không phải tới hái thuốc đi?" Lâm Dư nghi hoặc hỏi.

Chuyện đã như thế, Thẩm Thanh cũng không thể giấu giếm nữa.

Cô nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói ngọn núi này có người gặp lợn rừng, cho nên tới thử may mắn. Ai biết lợn rừng còn chưa thấy được, nhưng lại gặp được một con gấu đen."

Lâm Dư bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Cô chỉ mang theo một con dao, mấy cây trúc đã muốn đối phó với lợn rừng?"

Thẩm Thanh nhỏ giọng lầu bầu nói: "Còn có sức lực của tôi, một cái dây thừng......"

Lâm Dư hoàn toàn không nhịn được nở nụ cười.

Sức lực của cô có thể lớn bao nhiêu?

Sức lực con lợn rừng này có thể so với mấy người đàn ông trưởng thành.

"Thôi, may mắn cô không gặp được lợn rừng. Lần sau cũng không nên làm loại chuyện ngốc nghếch này."

Thẩm Thanh yên lặng gật đầu.

Lần sau, cô nhất định thử sức lực ở nhà trước, lại mang đầy đủ trang bị tốt!

Giữa hai người không còn đề tài khác, rất nhanh lại im lặng.

Ở trong không gian nhỏ như vậy, càng im lặng càng xấu hổ.

"Đội trưởng...... Anh có thể di chuyển qua đó một chút không? Tôi...... Quần áo bẩn, cần xử lý một chút." Thẩm Thanh đỏ mặt nói.

Mặt Lâm Dư cũng lập tức đỏ bừng, vội vàng di chuyển người sang chỗ khác.

Thẩm Thanh nhìn Lâm Dư quay người đi, vội vàng nhắm mắt lại tiến vào trong không gian. Sau đó không quan tâm chân khập khiễng, nhanh chóng chạy tới bên cạnh nhà gỗ nhỏ, cầm lấy lương khô buổi sáng bỏ vào, sau đó trở về hiện thực.

Cô giấu lương khô ở phía sau, sửa sửa quần áo, rồi nói: "Đội trưởng, xong rồi. Anh có thể quay lại......"