Chương 117

Chỉ sau một lúc trầm ngâm, Tạ Thiên Cách liền nói với Thích Thương Hải:

"Tại sao anh lại nói cho tôi biết? Anh nên biết rằng vào thời điểm này, có loại dị năng này đại diện cho điều gì chứ?

Nói cho tôi biết không phải rất mạo hiểm sao?"

Thích Thương Hải chỉ mỉm cười lắc đầu, anh nhìn Tạ Thiên Cách, biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm túc và thận trọng:

"Tạ Thiên Cách, đúng như cô nói, tôi có thể chọn không nói cho cô biết, nhưng tôi không lựa chọn làm như vậy."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi muốn bày tỏ lòng trung thành của mình, Thích Thương Hải tôi và Thích Vu Sơn, chúng tôi sẽ trở thành đồng đội trung thành nhất của cô, tuyệt đối không phản bội."

Nhưng Tạ Thiên Cách lại muốn cười khẩy một tiếng.

Trong hai mươi năm mạt thế, cô đã bị phản bội quá nhiều, chỉ hai câu như vậy mà muốn cô tin tưởng một người, căn bản là không thể, tuyệt đối không thể!

"Cho dù anh phản bội tôi, tôi cũng không thể làm gì được đúng không?"

"Không phải." Thích Thương Hải nói đến đây, anh đưa tay ra trước mặt Tạ Thiên Cách, trong lòng bàn tay anh có hai viên đá quý sáng lấp lánh.

Kích thước của chúng khoảng chừng bằng hạt đào, một viên màu trắng, một viên màu đỏ.

"Đây là hạt của loại quả bí ẩn mà cô đã cho chúng tôi.

Bởi vì dị năng của chúng tôi đến từ loại quả bí ẩn này, cho nên sinh mệnh của chúng tôi cũng có quan hệ mật thiết với nó.

"Tôi đã thử nghiệm rồi, chỉ cần cái hạt này bị phá hủy, chúng tôi cũng sẽ bị phá hủy."

"Bây giờ, tôi giao hai cái hạt này lại cho cô."

Thích Thương Hải nghiêm túc nói tiếp:

"Nếu có một ngày chúng tôi phản bội cô, cô có thể không chút do dự mà bóp nát chúng, lấy mạng của chúng tôi."

Tạ Thiên Cách nhìn chằm chằm Thích Thương Hải vài giây, không hề khách khí chút nào mà trực tiếp cầm lấy hai cái hạt từ trong tay anh.

Cô dùng móng tay cào nhẹ lên hạt màu trắng, quả nhiên, sắc mặt Thích Thương Hải lập tức tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh, ôm ngực, giống như vừa bị ai đó đấm một cú thật mạnh vào l*иg ngực anh vậy.

Tạ Thiên Cách lúc này mới gật đầu ra hiệu:

"Đã như vậy, từ hôm nay trở đi, trong đội của tôi có chỗ cho anh."

Mãi đến khi nghe thấy câu này, trên mặt Thích Thương Hải mới lộ ra nụ cười.

"Không gian của anh lớn cỡ nào?"

"Khoảng một trăm năm mươi đến hai trăm mét vuông, hình như là cao hơn ba mét thì phải."

Thích Thương Hải cũng không giấu giếm, lập tức nói hết thông tin mà mình biết cho cô.

Tạ Thiên Cách có hơi sửng sốt một chút, không gian này rất lớn.

Phải biết rằng, ở kiếp trước của cô, dị năng hệ không gian cấp một có diện tích lớn nhất không quá năm mươi mét vuông, nhỏ nhất thậm chí còn không đến một mét vuông, bây giờ Thích Thương Hải vừa thức tỉnh đã có gần hai trăm mét vuông, quả thực rất lợi hại.

"Được rồi, đi thôi."

Tạ Thiên Cách gật đầu, uống hết một cốc trà nóng, sau đó từ trên giường sưởi đứng dậy.

"Là đi thu thập vật tư sao?" Thích Thương Hải cũng rất hiểu chuyện, không hổ là người từng làm quản lý trên trang web về mạt thế.

Chưa cần Tạ Thiên Cách đưa ra yêu cầu, cô đã thấy Thích Thương Hải đi vào kho của biệt thự lấy ra ba bộ quần áo, những bộ quần áo này trông không dày lắm, hơn nữa cầm trên tay còn rất nhẹ, nhẹ hơn quần áo thông thường rất nhiều.

Vừa chạm vào lại còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ những bộ quần áo này ngay.

"Đây là công nghệ mới nhất của nước M, có mức chịu nhiệt thấp nhất là âm một trăm năm mươi độ, mức chịu nhiệt cao nhất là hai trăm độ, là sản phẩm của phòng thí nghiệm, tôi đã tìm một người bạn cũ trên diễn đàn lấy được mười bộ, còn có một số vải."