Chương 118

Lúc này, Tạ Thiên Cách mới hiểu rõ và cảm thấy sự nuông chiều của Dương Vân đối với Thích Thương Hải ở kiếp trước không phải là không có lý do.

Chỉ tính riêng mạng lưới quan hệ rộng và sự tinh tế này của anh thôi cũng đủ để khiến nhiều người phải khâm phục rồi, huống hồ gì bây giờ Thích Thương Hải còn là một dị năng giả hệ không gian.

Đột nhiên, Tạ Thiên Cách có cảm giác như mình đã nhặt được một báu vật vậy.

Cô nhận lấy bộ quần áo đặc biệt đó từ tay Thích Thương Hải, trông bề ngoài bộ quần áo này chỉ giống như một bộ đồ lót giữ nhiệt bình thường, nhưng khi mặc vào người thì có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng.

Để tránh sự chú ý của người khác, ba người còn mặc thêm một lớp áo khoác lông và quần bông mùa đông bình thường ở bên ngoài bộ quần áo đặc biệt kia, đi ủng tuyết rồi rời khỏi biệt thự.

Bây giờ mới chỉ là ngày đầu tiên sau khi mạt thế đến, cả thế giới dường như vẫn đang chìm vào một giấc ngủ sâu, ngoài tiếng gió hú và tiếng sột soạt khi dẫm lên lớp tuyết dày dưới chân thì không còn bất cứ âm thanh nào khác tồn tại.

Vì đã có được hạt dị năng của Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn, Tạ Thiên Cách cũng không cần thiết phải che dấu không gian của mình nữa.

Cô trực tiếp lấy ra chiếc Knight XV từ không gian ra.

Chiếc xe này không chỉ được gia cố tất cả các bộ phận, tăng thêm mã lực tuabin, có chức năng chống đóng băng mà còn tăng thêm chức năng di chuyển trên băng tuyết.

Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn nhìn chằm chằm vào chiếc Knight XV đột nhiên xuất hiện này, trong lòng tràn đầy sự kính sợ.

Xem ra, bọn họ vẫn hiểu biết quá ít về Tạ Thiên Cách.

Ban đầu, Thích Thương Hải còn nghĩ đến đồ đạc của Tạ Thiên Cách trong cái kho ở ngoại ô kia, định đề nghị cô đến kho lấy đồ về trước.

Anh có không gian, dù một lần không đủ chứa thì chở nhiều lần cũng chở về được hết thôi.

Nhưng bây giờ, Thích Thương Hải trực tiếp dập tắt ý nghĩ ngu ngốc này.

Chỉ sợ đồ đạc trong kho đó đã sớm bị Tạ Thiên Cách lấy đi hết từ lâu.

Lên xe, Thích Thương Hải rất chủ động ngồi vào ghế lái, anh hỏi:

"Bà chủ, chúng ta đi đâu bây giờ?"

"Khu thương mại CBD."

Mục tiêu của Tạ Thiên Cách rất rõ ràng.

Ở đó có rất nhiều cửa hàng trang sức, Tạ Thiên Cách cần đến đó lấy đồ trang sức, ngọc ngà để nâng cấp Tinh Ốc của mình.

Quan trọng hơn, ở đó còn có nhà đấu giá JD, buổi đấu giá của họ dự định sẽ tổ chức sắp tới hẳn đã chuẩn bị xong rồi.

Tạ Thiên Cách nhớ kiếp trước, trong buổi đấu giá này có một danh mục toàn là vũ khí cổ.

Ban đầu, Tạ Thiên Cách chỉ dự định có một mình, chỉ cần chuẩn bị vũ khí cho mình là được, nhưng bây giờ bên cạnh cô đã có thêm hai người, phải cân nhắc đến cả họ nữa.

Thích Thương Hải quả nhiên là quản gia số một, sau khi xác định được đích đến của Tạ Thiên Cách, anh không nói thêm lời nào nữa mà chỉ tập trung lái xe.

Trên đường đi, toàn bộ thành phố Đông Xuyên như thể đã hoàn toàn chết, tất cả đều bị tuyết hồng mênh mông phủ kín.

"Có rất nhiều người nằm trên mặt đất."

Thích Vu Sơn đột nhiên chỉ về một khoảng đất trống.

Nơi đó từng là một quảng trường nhỏ ở Bắc Thành, vì trên đó có một mái vòm kính nên trên mặt đất không có nhiều tuyết như những nơi khác, có thể nhìn thấy không ít người nằm la liệt trên mặt đất.

"Chị Thiên Cách, những người này sẽ biến thành thây ma sao?"

Thích Vu Sơn dường như vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với sự thật rằng bây giờ đã là mạt thế, khi cô ấy nói chuyện, cơ thể không tự chủ được mà trở nên căng thẳng.