Chương 123

Thích Thương Hải đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực rồi!

Chỉ mới chiến đấu với đám thây ma này khoảng một giờ đồng hồ thôi mà mắt mũi anh đã tối sầm tại, anh dựa người vào giá để hàng thở dốc hổn hển, tầm mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà đen kịt.

Anh rất không cam lòng!

Giá hàng sau lưng Thích Thương Hải bị đám thây ma đập vào liên tục phát ra âm thanh

"Rầm rập!" "Rầm rập!"...

Anh phải gồng mình dùng hết tất cả sức lực còn lại mới có thể ngăn cản, không cho đám thây ma kia có thể tiến lên.

Nhưng Thích Thương Hải tự ý thức được rằng anh có lẽ không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Có thể kiên trì thêm một phút, có lẽ chỉ còn ba mươi giây nữa hoặc có lẽ khoảnh khắc tiếp theo đám thây ma này sẽ đập đổ được giá hàng sau lưng anh, xông vào, nuốt chửng anh và em gái anh.

Chẳng lẽ cứ thế mà chết ở đây sao?

Mới chỉ bước vào thời mạt thế nửa ngày, mới vừa bày tỏ hoài bão của mình với Tạ Thiên Cách vậy mà bây giờ anh đã phải chết ở đây rồi sao?

Lúc này đây, Thích Thương Hải cảm thấy sự tự tin của mình đối với thời mạt thế trước đây thật nực cười.

Hóa ra trên diễn đàn nói hay ho thế nào, là cao thủ lý thuyết thế nào, đến khi thực sự đối mặt chiến đấu với thây ma, mới biết được sức lực của bản thân yếu ớt đến nhường nào.

Bên tai anh tràn ngập toàn là những tiếng ong ong, sau đó anh lại nghe thấy loáng thoáng âm thanh giống như có thứ gì đó rơi xuống đất, vỡ tan, trong đó còn xen lẫn tiếng hát du dương.

"Tôi biểu cảm nhàn nhã nhảy đại khái, động tác thoải mái tự nhiên bạn không học được đâu..."

Thích Thương Hải cố gắng quay đầu lại, trong tầm mắt tối đen như mực, hình như thoáng xuất hiện bóng dáng của Tạ Thiên Cách.

Thích Thương Hải cố gắng mở to mắt hơn, dường như anh lại nhìn thấy trong tay Tạ Thiên Cách đang vung một thanh đao.

Cánh tay cô giơ lên rồi hạ xuống, sau đó đầu của một thây ma lập tức bay ra ngoài, giây tiếp theo đã thấy từng đám, từng đám thây ma cũng lần lượt ngã xuống đất, cơ thể vỡ ra tan tành.

Đối với anh em họ, việc gϊếŧ hết đám thây ma như lúc nãy như là một điều viễn vông, còn khó hơn cả lên trời, thế mà đến tay Tạ Thiên Cách lại đơn giản như thái rau, bổ dưa vậy.

Nhưng sao lại còn có tiếng hát xen lẫn đâu đây chứ?

Thích Thương Hải cảm thấy hình như mình quá mệt mỏi rồi, đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác?!...

"Anh! Có phải là bà chủ đến rồi không?!"

Thích Vu Sơn thở hổn hển, dựa vào giá hàng, vì sử dụng dị năng hệ hỏa quá mức, bây giờ đầu cô ấy đau dữ dội, sắc mặt cũng tái nhợt.

"Là... là..."

Thích Thương Hải cố gắng giữ chút tỉnh táo, mở to mắt, trong tầm mắt anh từ từ hiện ra rõ cảnh tượng:Một thanh đao dài khoảng hai mét vung lên, mấy thây ma ở gần họ nhất đầu lần lượt lăn xuống đất.

Anh đưa tay xoa xoa mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ dáng hình người xuất hiện từ trong bóng tối.

Quả nhiên là Tạ Thiên Cách.

Vừa rồi Thích Thương Hải vẫn luôn căng thẳng, mãi đến khi nhìn thấy sự xuất hiện Tạ Thiên Cách thì anh mới có thể thả lỏng cơ thể một chút.

Anh ngồi phịch xuống đất, vùi mặt vào hai đầu gối, cố gắng kìm nén tiếng khóc, bả vai anh không ngừng run rẩy.

Thích Vu Sơn cũng chẳng khá hơn anh là bao, lúc cô ấy nhìn thấy Tạ Thiên Cách, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵ xuống đất.

May mà Tạ Thiên Cách nhanh tay đỡ lấy cánh tay cô ấy, mới tránh được cú ngã này.

Ngay sau đó, Thích Vu Sơn ôm chầm lấy Tạ Thiên Cách, vừa định khóc lớn may sao cô ấy kịp định thần lại, nghĩ đến tiếng động sẽ dẫn dụ thây ma đến, đành phải kìm nén tiếng khóc, người run rẩy dữ dội.

Đã lâu không tiếp xúc gần gũi với con người như vậy, khiến cơ thể Tạ Thiên Cách ngay lập tức căng cứng.

Sau vài giây, cô mới đưa tay vỗ vỗ lưng Thích Vu Sơn, coi như an ủi cô ấy.