Chương 126

Không thể nào mà vận may của cô lại kém đến vậy, những thây ma cô gϊếŧ không con nào ăn thịt dị năng giả sao?!

...

Lại vung đao gϊếŧ thêm mười mấy, hai mươi mấy con nữa, cô vẫn không tìm được một viên tinh hạch nào.

Nhìn những thây ma còn lại liên tục chậm rãi tiến về phía mình, Tạ Thiên Cách đã xác định được một sự thật:

Dị năng giả trong trung tâm thương mại này không bị đám thây ma gϊếŧ chết, mà đã khéo léo trốn thoát khỏi sự truy đuổi của chúng.

Còn cô thì sao?

Cô cứ tưởng rằng có thể nhặt được của hời, thu hoạch một đống tinh thạch, ha ha, cô vui vẻ gϊếŧ nhiều thây ma như vậy, ngược lại chỉ là công cụ dọn đường cho đối phương chạy trốn.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Tạ Thiên Cách tức đến mức bật cười.

Cô ở trong mạt thế ròng rã hai mươi năm trời, đã bao giờ chịu thiệt thòi như thế này đâu?

Ngay lập tức, ngay cả những vật tư đầy ắp trong trung tâm thương mại này cũng trở nên nhạt nhẽo đi phần nào, không thể xoa dịu được cơn tức giận trong lòng Tạ Thiên Cách.

Cô vung Hắc Phong trong tay, chỉ vài nhát đã chém ngã hết những con thây ma còn lại.

Đứng trong đại sảnh của trung tâm thương mại, Tạ Thiên Cách nín thở, thả xúc tu ra.

Mặc dù khả năng tìm kiếm của xúc tu kém xa nhãn cầu, nhưng vào thời kỳ đầu mạt thế, muốn tìm hai dị năng giả với cô vẫn khá dễ dàng.

Rất nhanh Tại Thiên Cách đã cảm nhận được một sự dao động năng lượng khác thường trong không gian lạnh lẽo và trống trải này.

Sự dao động khác thường này phát ra từ trong một căn phòng nhỏ ẩn sau một lối đi dài và hẹp.

Nếu không phải Tạ Thiên Cách thức tỉnh dị năng hệ khắc có xúc tu hỗ trợ thì việc muốn nhanh chóng tìm ra vị trí của bọn họ trong cái trung tâm thương mại rộng rãi phủ đầy băng tuyết này cũng khá khó khăn.

Tạ Thiên Cách theo hướng xúc tu truyền lại đi tới, đứng trước căn phòng nhỏ này, bên trong không có một tiếng động nào truyền ra.

Nếu không phải trước cửa phòng có dấu vết băng được làm tan chảy thì dường như hoàn toàn không giống như có người trốn ở bên trong.

"Ra đây."

Giọng nói trong trẻo của Tạ Thiên Cách vang lên trong không gian tĩnh lặng này, thậm chí còn lạnh lẽo hơn nhiệt độ xung quanh lúc này.

Căn phòng trước mặt không có một chút động tĩnh nào, như thể thực sự không có ai ở đó.

Tạ Thiên Cách không kiên trì gọi nữa, trực tiếp giơ chân đá vào tay nắm cửa.

"Rầm!"

Gần như không có dấu hiệu báo trước nào.

Sau tiếng động thật lớn đó, cánh cửa chống trộm trông có vẻ chắc chắn bị Tạ Thiên Cách đá văng ra, trực tiếp để lộ những người đang ẩn núp trong phòng.

Hai bên trố mắt nhìn nhau, đều ngây người.

Tạ Thiên Cách biết trong căn phòng nhỏ này có người ẩn núp nhưng hoàn toàn không ngờ lại là mấy...

Hoà thượng!?

Tổng cộng có khoảng bảy tám người.

Thực ra không phải tất cả đều là người.

Nói chính xác thì trong căn phòng này có ba hoà thượng, bốn năm người còn lại là thây ma.

Những hoà thượng đã bị biến đổi thành thây ma.

Những thây ma này bị ba hoà thượng kia trói chặt vào giá sắt trong phòng, không thể cử động được.

Miệng chúng bị nhét đầy mảnh vải từ quần áo chặn chặt lại.

Đây cũng là lý do tại sao vừa nãy Tạ Thiên Cách đứng ngay ngoài cửa phòng mà không nghe thấy tiếng động gì.

Còn ba hoà thượng còn lại đang vây quanh bốn năm hoà thượng thây ma kia...

Tụng kinh?!!...

Tạ Thiên Cách nhìn thấy mõ gỗ đặt trước mặt họ, còn có chuỗi hạt trên tay.

Chắc là đang tụng kinh chứ nhỉ?!!

Vậy nên, ba hoà thượng này muốn dùng cách tụng kinh để đánh thức thây ma sao?!!!

Trải qua hai mươi năm sống trong mạt thế, Tạ Thiên Cách đã thấy rất nhiều chuyện kỳ quái, nhưng nhất thời vẫn cảm thấy chuyện này khá thú vị.

"Cô đến cứu chúng tôi sao?!"