Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 127

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chưa đợi Tạ Thiên Cách kịp lên tiếng, đã thấy một hòa thượng béo ú nhảy dựng lên từ mặt đất, trên mặt anh ta lộ vẻ vô cùng phấn khích, như thể đã nắm được một cọng rơm cứu mạng.

"Không phải."

Tạ Thiên Cách nở một nụ cười lạnh lẽo.

Cô đến để đòi nợ!

Đại hoà thượng sửng sốt, có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh anh ta lại khôi phục sự nhiệt tình, nở nụ cười với Tạ Thiên Cách, chắp tay lên tiếng:

"A di đà Phật, nữ thí chủ có thể đi đến đây, chắc hẳn đã trải qua muôn vàn gian khổ, nhưng cũng chứng minh rằng nữ thí chủ rất có duyên với Phật."

"Cái gọi là cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp Phù Đồ, nữ thí chủ, hôm nay ngươi gặp chúng ta, không phải cứu mạng người, mà là cứu hy vọng của Phật gia..."

Đại hoà thượng này rõ ràng là một người rất biết ăn nói, anh ta không giống như những hoà thượng bình thường khác, chỉ biết tu hành trong chùa, khi giao tiếp với người thế tục thì có chút miễn cưỡng.

Ngược lại, trong lời nói của anh ta lại mang theo sự từng trải và khôn khéo.

Tất nhiên, đây không phải là lý do khiến Tạ Thiên Cách để mặc anh ta nói nhảm một tràng dài như vậy.

Ngay khi cất bước đá tung cửa, Tạ Thiên Cách đã cảm nhận được một luồng sức mạnh thuần khiết đang cuộn trào, lan toả trong không khí.

Mặc dù rất mỏng manh, nhưng lại tràn đầy sức sống hơn những dị năng bình thường.

Tạ Thiên Cách có chút quen thuộc với cảm giác này, nó rất giống với dị năng hệ khắc của cô nhưng lại không phải dị năng hệ khắc.

Rõ ràng, trong ba hoà thượng này, chắc chắn có người đã thức tỉnh một loại dị năng cực kỳ hiếm có.

Ánh mắt Tạ Thiên Cách không chút kiêng dè lướt qua ba hoà thượng, rất nhanh cô đã xác định được mục tiêu, là vị hoà thượng trẻ tuổi đang cúi đầu đứng sau đại hoà thượng.

Trong ba hoà thượng, người gây chú ý nhất chắc chắn là vị đại hoà thượng vẫn đang thao thao bất tuyệt kia.

Nhìn bằng ánh mắt của người bình thường, anh ta không hề đáng ghét, ngược lại, vì khuôn mặt tròn trịa lại luôn nở nụ cười hiền từ, khiến cho người ta không khỏi có thiện cảm.

Tiếp theo là tiểu hoà thượng có vóc dáng nhỏ nhất.

Cậu ta chỉ khoảng mười tuổi, đôi mắt tròn xoe, trông rất lanh lợi.

Khi đại hoà thượng nói chuyện, cậu ta thỉnh thoảng sẽ phụ hoạ, mím môi cười một cái, hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Ngược lại, vị hoà thượng trẻ tuổi đứng sau đại hoà thượng kia từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.

Cậu ta có khuôn phi giới tính, ngũ quan tinh tế, đặc biệt là nốt chu sa đỏ giữa đôi mày rậm, khiến cho khuôn mặt cậu ta thoạt trông vô cùng nổi bật.

Chỉ tiếc là toàn thân cậu ta lại toát ra một vẻ nhút nhát, ngay cả khi thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Cách, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp đó lu mờ bớt và có vẻ phổ thông hơn.

Nhưng mà, trong cảm nhận của Tạ Thiên Cách chỉ có trên người vị hoà thượng trẻ tuổi này mới có hơi thở mà cô cảm thấy quen thuộc kia.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là lý do thực sự khiến Tạ Thiên Cách dừng lại.

Điều khiến cô thật sự chú ý đến là việc trên người mấy vị hòa thượng này đều mặc áo cà sa màu vàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »