Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 128

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên trong áo cà sa lộ ra lớp áσ ɭóŧ giữ nhiệt không quá dày, ngoài ra, trên người họ không còn bất kỳ loại quần áo giữ ấm nào khác.

Nhưng mà, trong thời tiết giá rét tới hơn âm bốn mươi độ C như thế này, họ vẫn không bị đóng băng.

Tạ Thiên Cách thậm chí còn phát hiện ra chút sắc hồng thoáng trên khuôn mặt của họ.

Nếu chỉ có một mình vị hòa thượng trẻ tuổi kia là như vậy thì có thể giải thích lý do bằng việc thức tỉnh dị năng.

Nhưng cả ba vị hòa thượng này đều có tình trạng như vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất.

Những hòa thượng này chắc chắn biết một số công pháp nội gia đặc biệt, mà những công pháp này trong thời mạt thế đã được khuếch đại tác dụng, mới có thể giúp họ kiên trì được đến tận bây giờ.

Tạ Thiên cách của kiếp trước chính là một người vừa hung dữ vừa bá đạo, mặc dù sống được hai mươi năm trong thời mạt thế nhưng cô chưa từng học qua bất kỳ công pháp nào một cách có hệ thống.

Tất cả bản lĩnh của cô đều đến từ những đúc kết sau vô số lần thất bại và chiến đấu thực tế, không nhất định đúng nhưng chắc chắn là thực hữu dụng.

Nhưng sống trên đời, ai mà không muốn trở nên mạnh mẽ hơn?Huống chi là Tạ Thiên Cách người đã trải qua hai mươi năm gian khổ trong mạt thế thì cô càng hiểu rõ tầm quan trọng của sức mạnh cá nhân trong thế giới mạt thế.

Nếu đã có một con đường có thể trở nên mạnh mẽ hơn mở ra trước mắt, tại sao lại bỏ qua?

Chỉ là...

Ánh mắt Tạ Thiên Cách đảo qua đảo lại trên khuôn mặt của ba hòa thượng trong phòng, sau đó khoé môi cô nở một nụ cười nhàn nhạt.

Học công pháp gì đó, chỉ cần một hòa thượng còn sống là đủ rồi.

Tế Khang nắm tay Tế Từ, đi theo sau Tạ Thiên Cách rời khỏi phòng phân phối điện.

Đi sau cùng là Tế Xuân muốn nói gì đó nhưng thấy sư huynh và sư đệ không có ý quay đầu lại, cuối cùng cậu vẫn ngậm miệng.

Sau đó, cậu ta quay người quỳ xuống trước một hoà thượng thây ma bị trói chặt trên giá sắt, dập đầu ba cái:

"Sư phụ, cảm ơn người đã nuôi dưỡng và chăm sóc đồ đệ nhiều năm như vậy."

Hoà thượng thây ma bị trói đang cố gắng vặn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây thừng thô sơ, trong cổ họng phát ra tiếng ục ục, bị mùi máu trước mặt kí©h thí©ɧ đến mức đói khát không chịu nổi.

Tế Xuân bò dậy, nhìn sư phụ đã là một thây ma không còn nhận thức, trong lòng đau xót, cậu ta thở dài, cuối cùng chỉ có thể đóng cửa phòng phân phối điện lại, đi theo sư huynh và sư đệ rời đi.

Tạ Thiên Cách và hai người kia đã bỏ xa Tế Xuân một đoạn.

Đến khi đuổi kịp thì cậu vừa vặn nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tạ Thiên Cách và Tế Khang;

"Nữ thí chủ, những thây ma trong trung tâm thương mại này thực sự đã bị cô dọn sạch gần hết rồi sao?"

"Ừm, gần hết rồi."

"Những thứ trong trung tâm thương mại này, cô thực sự không cần sao?"

"Chẳng phải anh nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp... gì đó sao?

Bây giờ tôi đang đưa Phật về Tây Thiên."

"Vậy nữ thí chủ thực sự không cân nhắc dẫn chúng tôi theo sao?

Chúng tôi đều là võ tăng Thiếu Lâm, rất lợi hại, có thể bảo vệ cô..."

"Tôi là nữ, các anh là hoà thượng, không hợp."

...

Trên đường đi, mặc cho Tế Khang thuyết phục Tạ Thiên Cách thế nào, Tạ Thiên Cách đều từ chối yêu cầu của anh ta.

Rất nhanh bọn họ đã đi đến bên cạnh thang cuốn, gặp lại hai người Thích Thương Hải và em gái anh.

Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn đã phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới thu dọn xong các loại vật tư ở tầng hai.
« Chương TrướcChương Tiếp »