Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 129

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ đến không thể làm chậm trễ việc của Tạ Thiên Cách, nên hai anh em họ lại chạy một mạch xuống tầng dưới chuẩn bị tiếp tục thu dọn vật tư.

Nhưng không ngờ lại vừa vặn gặp Tạ Thiên Cách ở đây, còn có ba hòa thượng.

"Xong rồi sao?"

Tạ Thiên Cách đưa mắt nhìn anh em Thích Thương Hải, chủ động hỏi.

"Vâng, xong rồi." Thích Thương Hải quan sát ba hoà thượng một lượt, rồi lại nhìn về phía Tạ Thiên Cách.

"Vậy thì đi thôi."

Tạ Thiên Cách gật đầu, tỏ ý đã biết.

Nói xong, cô đi trước một mạch về phía cửa trung tâm thương mại, không tỏ vẻ gì là có ý quay đầu lại.

Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn đều trợn tròn mắt nhìn theo bóng lưng cô, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Bọn họ đến tầng một của trung tâm thương mại chỉ lấy một đợt đồ ăn vặt, sau đó bị thây ma đuổi lên tầng hai, bây giờ vật tư ở tầng một còn chưa lấy, đã đi rồi sao?

Đi thật rồi sao?!

Chẳng lẽ cô đột nhiên có lòng tốt muốn tặng cho mấy hoà thượng này??!

Trong lòng hai anh em Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn mang theo rất nhiều nghi vấn, nhưng họ cũng không dám hỏi ra.

Cả hai chỉ nhìn mấy hoà thượng kia một cái rồi ngoan ngoãn đi theo sau Tạ Thiên Cách ra ngoài cửa lớn.

Đột nhiên, Tạ Thiên Cách đi ở phía trước dừng bước.

Cô lấy ra một quả bí ẩn từ không gian, cười tủm tỉm quay người lại, đi về phía Tế Khang.

Tế Khang vừa thấy Tạ Thiên Cách quay lại, trong lòng không khỏi lại nhen nhóm hy vọng: "Nữ thí chủ, có phải..."

"Các anh chưa ăn gì phải không? Đây là một loại quả tôi vừa mới tìm thấy, tuy không nhiều nhưng có thể lót dạ."

Tạ Thiên Cách cười tươi đưa quả bí ẩn kia vào tay Tế Khang, sau đó mới quay người đi tiếp ra cửa lớn.

Thích Thương Hải thì lại cảm thấy da đầu tê dại.

Bà chủ là người ôn hòa và lương thiện như vậy sao?

Không phải, chắc chắn không phải!

Vậy thì...

Trong lòng Thích Thương Hải có vô số suy nghĩ hỗn loạn, nhưng trên mặt anh lại không hề lộ ra chút nào, anh nhịn xuống hết thảy sự tò mò, đi theo sau Tạ Thiên Cách ra khỏi trung tâm thương mại.

Ra khỏi cửa, Tạ Thiên Cách đột nhiên dừng bước, cô nhìn xung quanh sau đó đứng dựa vào một cột trụ lớn trước cửa.

Cô nhẹ nhàng lắc lắc Hắc Phong trong tay, trông vô cùng nhàn nhã.

"Đợi một chút."

Thích Thương Hải càng tò mò hơn, đợi cái gì mới được?

Thích Vu Sơn không giống như Thích Thương Hải, cô ấy không nhịn được sự tò mò, tiến đến bên cạnh Tạ Thiên Cách, nhỏ giọng hỏi:

"Chị Thiên Cách, chúng ta đợi cái gì?"

Tạ Thiên Cách đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cô ấy giữ im lặng.

Thích Vu Sơn đành phải ngậm miệng lại.

Không đến năm phút sau, bọn họ liền nghe thấy tiếng hét kinh hoàng truyền đến từ bên trong trung tâm thương mại, còn có tiếng gầm gừ của thây ma, hai thứ âm thanh hỗn tạp này không ngừng truyền vào trong tai của cả ba người.

Không khó để đoán được chuyện gì vừa diễn ra, ba vị hoà thượng vừa rồi đã bị những thây ma còn lại trong trung tâm thương mại tấn công.

Ngay lập tức, anh em hai người toát mồ hôi lạnh.

Cơ bắp toàn thân họ không nhịn được mà căng cứng lên.

Bởi vì vừa mới trải qua nỗi kinh hoàng khi đối đầu với thây ma, khiến anh em Thích Thương Hải theo bản năng muốn chạy trốn.
« Chương TrướcChương Tiếp »