Chương 130

Nhưng Tạ Thiên Cách bên cạnh lại không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào, điều này khiến hai người chỉ có thể cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, quay mặt về phía cửa lớn trung tâm thương mại, làm thành tư thế phòng thủ.

Thích Thương Hải nuốt nước bọt, quay đầu nhìn Tạ Thiên Cách.

Chỉ thấy trên mặt Tạ Thiên Cách lộ ra nụ cười vừa lòng đẹp ý.

-----

Biến cố đến quá nhanh.

Tạ Thiên Cách đưa cho Tế Khang một quả bí ẩn, quả này tươi tắn lại có màu đỏ rực ngon miệng, lại tỏa ra một mùi hương đặc biệt thơm.

Điều này khiến Tế Khang tỉnh lại sau cả ngày chưa ăn gì lập tức càng cảm thấy đói cồn cào hơn.

Quan trọng là quả này không giống như những thứ khác trong trung tâm thương mại này, nó không bị đóng băng, chỉ cần há miệng cắn vào là có thể ăn ngay.

Nhưng chỉ có một quả như vậy, mà họ lại có đến ba người, Tế Khang nhìn Tế Xuân rồi lại nhìn sang Tế Từ đang lộ ra vẻ thèm thuồng.

Dù trong lòng vô cùng không nỡ nhưng anh ta vẫn nhịn đau mở miệng:

"Chúng ta chia nhau ăn đi."

Tế Từ lập tức chen lên, nói với Tế Khang:

"Đại sư huynh, bẻ táo bằng tay chính là tuyệt chiêu của đệ, huynh xem này."

Nói rồi nhóc cũng không quan tâm Tế Khang có biểu cảm gì, giật lấy quả bí ẩn từ tay anh ta, động thủ bẻ quả ấy ra thành hai nửa, đương nhiên nhóc lấy đi nửa nhỏ hơn.

Tế Từ cười tủm tỉm ngẩng đầu lên nói:

"Đại sư huynh, tứ sư huynh, đệ là trẻ con, ăn nửa nhỏ này là được rồi, hai người ăn nửa lớn này đi."

Vừa nói nhóc vừa nhét nửa quả bí ẩn trên tay vào miệng.

Quả này có một vị ngọt tinh tế, vừa cắn vào đã tràn ngập khắp khuôn miệng rồi lại như có một cảm giác thoải mái khó tả lan ra khắp cả cơ thể Tế Từ, cậu ta nhai ngấu nghiến, cũng không còn để ý đến Tế Khang và Tế Xuân nữa.

Tế Khang nhìn nửa quả bí ẩn đã vào trong miệng Tế Từ, lại nhìn nửa quả còn lại trong tay, thầm tức giận.

Quả của Tế Từ đúng là nhỏ hơn, nhưng tuyệt đối không nhỏ hơn quá nhiều, cơ bản đó vẫn là một nửa.

Nửa còn lại trong tay anh ta bây giờ nếu chia ra thì anh ta và Tế Xuân mỗi người chỉ ăn được một phần tư thôi.

Rõ ràng lúc đầu anh ta không nghĩ như vậy.

Nhưng nửa quả trong tay Tế Từ cơ bản đã bị cậu ta ăn gần hết, không còn cách nào lấy ra được nữa.

Tế Khang cố đè nén cơn tức giận trong lòng, chỉ có thể quay sang nhìn Tế Xuân, nở một nụ cười gượng gạo.

"Tế Xuân à, đệ xem nửa quả còn lại này..." Nói rồi đưa nửa quả trong tay cho Tế Xuân:"Đệ đã thức tỉnh dị năng, đệ ăn đi."

Dù nói vậy nhưng tay Tế Khang vẫn nắm chặt nửa quả kia trong tay, không có ý định buông ra.

"Đại sư huynh, huynh ăn đi, đệ không đói." Trong đôi mắt đờ đẫn của Tế Xuân lóe lên chút tia sáng, sau đó lắc đầu.

"Ôi chao, Tế Xuân, đệ không thể như vậy, đã một ngày rồi..."

"Đại sư huynh, như huynh cũng đã nói, đệ có dị năng, đệ không đói."

"Vậy huynh không khách sáo nữa."

Tế Khang cũng không nhiều lời nữa, lập tức thu tay lại, vô cùng yên tâm đưa nửa quả còn lại lên miệng ăn.

Tế Xuân quay đầu, đi đến một góc ở phía xa ngồi xuống, tránh ngửi thấy mùi thơm của quả bí ẩn, cũng không nhìn hai người kia nữa, nắm chặt chuỗi hạt bắt đầu niệm kinh, nhằm để chống lại cơ thể đang kêu gào vì đói khát của mình.

Sao cậu có thể không đói chứ?

Ngược lại, bây giờ cậu đói muốn chết.

Tế Xuân vì thức tỉnh dị năng, trước khi Tạ Thiên Cách đến cậu còn dùng dị năng để bảo vệ Tế Khang, Tế Từ cùng những sư huynh đệ khác đã biến thành thây ma, hao tổn rất nhiều thể lực, sớm đã kiệt sức.

Nhưng từ lúc ở trong miếu, cậu vẫn luôn là đồ đệ ít được coi trọng nhất.

Miếu phát thứ gì, cậu luôn là người lấy được cuối cùng, nếu đến lượt cậu không còn nữa, cũng sẽ không có ai bù cho cậu, nếu thừa, đến tay cậu, cũng sẽ bị người khác tìm đủ mọi lý do lấy đi.

Lâu dần, mọi người đều bỏ quên sự tồn tại của cậu.