Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 132

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những cặp nhãn cầu xanh xám trên làn da tím đen nhìn chằm chằm vào Tế Xuân, khiến cậu cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cảm giác tuyệt vọng dần lan toả trong lòng.

Tế Xuân lập tức điều khiển chút dị năng ít ỏi còn sót lại chống trả đám thây ma đang lao tới cậu.

"Đôi nắm đấm không thể địch lại bốn nan quyền", huống hồ là nhiều thây ma như vậy.

Mà ngay lúc này, Tế Xuân phát hiện có hai thây ma khác đang từ dưới đất bò dậy, gia nhập vào đội ngũ.

Nhìn kỹ lại, hai thây ma đó chính là Tế Khang và Tế Từ đã chết, bị biến đổi thành thây ma.

Vì mới biến đổi thành thây ma chưa lâu, cho nên hai người họ không bị đông thành khối băng như các thây ma khác, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn nhiều, rất nhanh chúng đã lao đến trước mặt Tế Xuân.

Trước mặt là những sư huynh, sư đệ vẫn còn hơi ấm của người sống, nhưng lúc này nét mặt bọn họ đã trở nên vô cùng dữ tợn, đáng sợ, còn dị năng của Tế Xuân thì đã đến thời điểm cạn kiệt.

Cho dù không cạn kiệt dị năng, Tế Xuân cũng không thể nào ra tay với "sư huynh, sư đệ" của mình được.

Trong lòng Tế Xuân tràn ngập tuyệt vọng và buồn đau, nước mắt không kìm được mà chảy ra không ngừng, cậu ngồi phịch xuống đất hét lớn:

"Phật tổ cứu con!"

"Ầm!"

Một tiếng động lớn mang theo sau đó là một mùi tanh hôi, cảm giác có thứ gì đó lạnh lẽo nổ tung bên cạnh Tế Xuân.

Cơ thể Tế Khang và Tế Từ khựng lại trước Tế Xuân một giây, rồi ngã xuống đất.

Tiếp theo cằm của Tế Xuân bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào, mạnh mẽ nâng lên, trong làn nước mắt mờ mịt, cậu nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, vô cảm:

"Nhìn rõ chưa? Là tôi cứu cậu."

"Tôi mới là Phật tổ của cậu."

Tế Xuân trừng to mắt nhìn cô, nốt chu sa giữa đôi lông mày đỏ như muốn nhỏ ra máu, trong đôi mắt đẫm lệ chỉ còn lại bóng dáng của người đó.

Theo lời dặn dò của Tạ Thiên Cách, Thích Thương Hải đưa cho Tế Xuân chút đồ ăn, nhưng trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu sao bà chủ lại cứu tên hòa thượng này?

Thích Vu Sơn đứng bên cạnh anh, tròng mắt nhìn như muốn bốc hỏa.

Một tên hòa thượng mà dám đẹp trai đến thế ư?!

Còn có thiên lý không vậy?!!!

Hừ!

Còn ra vẻ là người xuất gia nữa chứ!

Thì ra là dựa vào khuôn mặt đẹp trai để quyến rũ bà chủ của cô ấy!

Không được!

Tuyệt đối, tuyệt đối không được!!

Chị Thiên Cách chỉ có thể thân thiết với một mình cô ấy thôi!

-----

Tế Xuân nhìn hộp cơm thịt kho tàu trong tay, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, cậu ngước lên nhìn Thích Thương Hải đang đứng đối diện, ngập ngừng lên tiếng:

"Thí chủ, có... đồ chay không?"

Thích Thương Hải vỗ đầu, anh thực sự quên béng mất chuyện này, vừa định đổi cho Tế Xuân suất đồ chay khác thì đã nghe thấy giọng nói của Thích Vu Sơn đứng sau gắt gỏng vang lên:

"Không có!"

Tế Xuân nhìn về phía Thích Vu Sơn, chỉ thấy cô ấy bước ầm ầm đến, hai tay chống nạnh trông như một người đàn bà đanh đá đến từ một khu chợ nào đó.

"Tên trọc đầu!"...

Thích vu Sơn định nói nhưng lại đột ngột đổi giọng, có thể thấy cô ấy đang rất khó chịu:

"Tên tiểu hòa thượng kia!"

"Anh phải hiểu rõ bây giờ đã là thời mạt thế rồi, không còn là thời thái bình thịnh thế để các người tụng kinh!"

"Hôm nay là chị Thiên Cách tốt bụng cứu anh, còn cho anh một con đường sống, anh vậy mà dám kén chọn?

Thích ăn thì ăn, không thích thì thôi!"

Tế Xuân nhìn lướt qua Thích Vu Sơn, thấy Tạ Thiên Cách đang ngồi xổm trước xác của những thây ma ở đằng xa làm động tác gì đó.

Cậu còn chưa kịp nhìn rõ là gì thì Thích Vu Sơn đã trực tiếp bước ngang một bước, hai tay chống nạnh đứng chắn trước mặt cậu, ngăn không cho cậu nhìn Tạ Thiên Cách nữa, cô ấy trừng to mắt nhìn cậu như một con gà mái đang bảo vệ cho gà con.

"Anh có nghe rõ chưa?"

Tế Xuân chỉ có thể ngẩng đầu, nhìn Thích Vu Sơn cười khổ: "Tôi ℓà võ tăng, không tụng kinh."

Thích Vu Sơn tức đến mức l*иg ngực phập phồng lên xuống, tên "lừa trọc" mới đến này còn dám cãi lại cô ấy sao?!
« Chương TrướcChương Tiếp »