Chương 134

Thời tiết rất lạnh, xác của Tế Khang đã đông cứng lại rồi nên khi đào tinh hạch không chảy ra dù chỉ một chút chất lỏng thối rữa nào, tinh hạch đào ra rất sạch sẽ.

Mặc dù câu trả lời của Tạ Thiên Cách chỉ có một chữ gọn lỏn, nhưng lại khiến Thích Thương Hải trở nên phấn khích ngay lập tức.

"Vậy tinh hạch cũng giống như trong tiểu thuyết về thời mạt thế, được chia thành các cấp độ và các thuộc tính dị năng khác nhau sao?"

"Ừ."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tạ Thiên Cách, Thích Thương Hải tỏ ra nóng lòng muốn thử, xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau.

"Bà chủ, để tôi thử xem."

Thích Thương Hải nói xong liền túm lấy xác chết của Tế Từ, học theo thao tác của Tạ Thiên Cách ban nãy anh quan sát được, chỉ vài động tác là đã đào được tinh hạch của cậu ta ra.

Viên tinh hạch này của Tế Từ là một tinh hạch hệ mộc có màu xanh lá cây.

Lúc Thích Thương Hải còn đang loay hoay chăm chú đào tinh hạch của Tế Từ, Tạ Thiên Cách nhận ra Tế Xuân đã đi đến sau lưng bọn họ từ bao giờ, cậu ta nhìn động tác của hai người sau đó cau chặt mày lại, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

"Cậu muốn nói gì?"

Tạ Thiên Cách quay đầu nhìn Tế Xuân, trong tay lại liên tục làm ra động tác tung hứng con dao găm kia lên xuống.

Trên mặt cô nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười này lại không hề chạm đến đáy mắt.

Nếu tên hòa thượng này dám nói ra lời thánh mẫu sướt mướt nào đó, Tạ Thiên Cách tuyệt đối không ngại việc lập tức ra tay "giúp đỡ" đưa cậu ta đi "đoàn tụ" với các sư huynh, sư đệ của mình.

Mặc dù Tạ Thiên Cách rất tò mò về phương pháp giúp các hòa thượng này lại chịu lạnh giỏi đến vậy thật, nhưng cô cũng không nhất thiết phải có được lời giải thích đâu.

"Không có Trương đồ hộ thì không ăn được thịt lợn cạo lông sao?"

-----

Tế Xuân trơ mắt nhìn Tế Khang và Tế Từ bị người ta chặt đầu, đào ra một thứ gì đó từ sau gáy.

Cậu ta không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình.

Từ khoảnh khắc tỉnh lại vào hôm qua, thế giới này đã điên đảo, tựa như đã biến thành địa ngục tu la.

Những người quen thuộc bên cạnh đột nhiên lần lượt biến thành ác quỷ, cậu ta rất hoang mang, hoảng sợ, hoàn toàn không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu?

Nhưng có một điều Tế Xuân vẫn tự nhận biết rõ.

Hiện tại đã khác, cậu ta không thể tiếp tục nhìn nhận thế giới này bằng tâm thái như trước đây nữa.

Vì vậy, cảnh tượng chứng kiến hiện tại khiến cậu ta có chút hoang mang, càng có chút buồn bã.

Ánh mắt cậu ta dừng lại trên người Tạ Thiên Cách, không thể kìm được mà nhớ lại khoảnh khắc tuyệt vọng nhất cuộc đời vừa xảy ra cách đây không lâu.

Ngay khi cậu ta tưởng rằng mình sắp chết ở đây thì Tạ Thiên Cách đã ra tay cứu giúp, kéo cậu ta ra khỏi địa ngục.

Thành thật mà nói, lúc đó, cậu ta thực sự tưởng rằng mình đã nhìn thấy Phật Tổ giáng trần.

Thôi vậy!

"Kim Cang giận dữ, Bồ Tát cúi đầu."

Nghĩ đến đây, cuối cùng Tế Xuân chỉ thở dài, chân thành nói với Tạ Thiên Cách:

"Nữ thí chủ, cô có thể để tôi tụng một đoạn chú vãng sinh cho bọn họ không?"

Sau khi đào hết tất cả xác thây ma trong khu trung tâm thương mại này, bọn Tạ Thiên Cách thu được tổng cộng hai viên tinh hạch năng lực một xanh lá, một tím kia và mười bảy viên tinh hạch có màu trong suốt thông thường.

Có thể thu hoạch được như vậy ngay trong ngày đầu tiên của thời kỳ mạt thế khiến Tạ Thiên Cách vô cùng hài lòng.

Sau khi nghỉ ngơi, bổ sung năng lượng một chút, mọi người lại tiếp tục lao vào thu thập vật tư.

Tầng một, hai, ba của "Chai rượu" vẫn giao cho hai anh em Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn như cũ, bây giờ còn kết nạp thêm một thành viên là Tế Xuân, Tạ Thiên Cách lại vẫn phụ trách từ lên tầng bốn trở lên.

Lần này thuận lợi không gặp phải thây ma nào nữa.