Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 135

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lấy xuất phát điểm từ tầng bốn, Tạ Thiên Cách lần lượt càn quét lên trên, càng lúc cô càng thao tác thành thục việc thu thập vật tư vào không gian của mình.

Ở trước thời kỳ mạt thế, vì vật tư không có được miễn phí mà cô phải tự mình kiếm tiền bỏ ra để mua vật tư về và dùng tay chạm vào mới có thể thu đồ vào trong Tinh Ốc.

Nhưng bây giờ, sau nhiều lần Tinh Ốc thăng cấp cùng với nỗ lực luyện tập cô đã nhanh chóng nắm bắt được kỹ năng thu vật vào không gian từ xa.

Tạ Thiên Cách bước vào cửa gian hàng tiếp theo, những thứ cô nhìn thấy chỉ cần dùng ý niệm là đã có thể thu chúng vào Tinh Ốc.

Tuy nhiên, kỹ năng này của cô không phải là không có giới hạn, Tạ Thiên Cách chỉ có thể dùng ý niệm thu đồ vật trong phạm vi mười mét xung quanh, nên cô vẫn phải di chuyển liên tục để thu thập vật tư.

Dù là vậy nhưng tốc độ thu thập của Tạ Thiên Cách đã tăng lên đáng kể so với thời gian trước đây.

Đồ trang sức, hàng xa xỉ, mỹ phẩm cao cấp, quần áo hàng hiệu đắt đỏ trước đây cô tiếc tiền không dám mua thì nay chỉ cần là thứ lọt vào tầm mắt là cô thu hết không bỏ qua.

Không chỉ vậy, Tạ Thiên Cách còn thu thêm các quầy hàng, đồ đạc có thể bắt lửa vào luôn.

Trong thời tiết giá lạnh như thế này, nhiên liệu sẽ nhanh chóng trở nên khan hiếm, chỉ cần là đồ gỗ đều có thể trở thành nhiên liệu sưởi ấm.

Sau bốn giờ đồng hồ miệt mài "Thu! Thu! Thu!", Tạ Thiên Cách đúng giờ hẹn ra đến cửa lớn "Chai rượu", chưa đầy hai phút sau, Thích Thương Hải và những người khác cũng ra đến.

Tế Xuân nhìn thấy một chiếc Knight XV được cải tiến toàn diện bất ngờ xuất hiện, đã hoàn toàn không còn kinh ngạc gì nữa.

Từ khi được Tạ Thiên Cách cứu, mỗi một chuyện xảy ra đều không ngừng làm mới thế giới quan của cậu ta một lần.

Không gian, dị năng hệ hoả, người biến đổi thành thây ma, trong đầu thây ma có tinh hạch,.v.v., thần kinh cậu ta đã hoàn toàn bị làm cho tê liệt.

Đừng nói là một chiếc xe, ngay cả khi bây giờ một con tàu vũ trụ bất ngờ xuất hiện trước mặt, cậu ta cũng sẽ thấy không có gì to tát cả!...

Thu thập đủ vật tư, quãng đường trở về của bốn người cũng trở nên vui vẻ và thoải mái hẳn.

Nói chính xác thì Tạ Thiên Cách và hai anh em Thích Thương Hải, Thích Vu Sơn thoải mái và vui vẻ, Tế Xuân ngồi ở một góc trong xe, chỉ lo bấm tràng hạt âm thầm niệm kinh trong đầu.

Cậu ta cảm thấy nếu không niệm kinh, cậu ta sẽ phát điên lên mất thôi.

Vừa rời khỏi khu vực trung tâm thành phố, Tế Xuân vẫn luôn niệm kinh đột nhiên mở mắt, chỉ vào một tòa nhà cao tầng nói:

"Cách đây hai trăm mét có người."

Thích Thương Hải nghe xong thì đạp vào phanh xe.

Tạ Thiên Cách quay đầu nhìn kỹ Tế Xuân, muốn nhìn vào biểu cảm của cậu ta để xác định xem lời cậu ta nói có đáng tin không, đồng thời cô lại thả xúc tu của mình ra, muốn xác nhận thông tin này.

Đáng tiếc là năng lực hệ khắc cấp một chỉ cho phép cô có thể thả xúc tu ra trong vòng bán kính năm mươi mét thôi.

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn."

Tế Xuân cau mày, trán lấm tấm mồ hôi.

Trạng thái, sắc mặt của cậu ta không giống như đang nói dối, nhưng tại sao cậu ta lại có thể biết được điều này?

Tạ Thiên Cách không khỏi tò mò:

"Dị năng của cậu là gì?"

Tế Xuân sửng sốt một chút, không biết nên trả lời thế nào, cậu ta cúi đầu, suy nghĩ vài giây, liền động đậy ngón tay.

Sau đó, ba người trong xe nhìn thấy một chuyện kỳ quái.

Theo sự chuyển động ngón tay của Tế Xuân, bóng tối trong xe ngưng tụ lại biến thành hình dạng một cái mõ, còn gõ bang bang bang?!

Thích Vu Sơn trợn tròn mắt, hoàn toàn không tin vào những gì mắt mình đang nhìn thấy.

"Đây là năng lực gì vậy?!"

"Tôi cũng không biết."

Tế Xuân cười khổ một tiếng: "Từ sau khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình có thể điều khiển được bóng tối xung quanh để biến chúng thành bất kỳ hình dạng nào tôi muốn."

Ba người họ không biết, Tạ Thiên Cách thì lại không thể không biết.
« Chương TrướcChương Tiếp »