Chương 136

Sau khi chứng kiến khả năng điều khiển bóng tối của Tế Xuân, đồng tử trong mắt cô không thể khống chế mà co lại.

Dị năng hệ bóng tối!

Cũng như dị năng hệ khắc của Tạ Thiên Cách cô, dị năng hệ bóng tối cũng là một loại dị năng hiếm có.

Nếu nói dị năng hệ không gian sau khi lớn mạnh có thể điều khiển mọi thứ ở hư không thì dị năng bóng tối có thể điều khiển mọi bóng tối.

Chỉ cần trên thế giới này còn có bóng tối tồn tại thì dị năng bóng tối sẽ có thể can thiệp, điều khiển những bóng tối này để phục vụ cho mình như chiến đấu hoặc do thám...

Như vậy thì mọi chuyện đều có vẻ được lý giải rồi.

"Còn nữa, hiện tại khoảng cách bóng tối xa nhất tôi có thể điều khiển chỉ khoảng hai mươi mét mà thôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được tình hình trong vòng khoảng hai trăm mét."

Tế Xuân không giấu diếm mà nói ra tình trạng sử dụng dị năng hiện tại của mình cho ba người Tạ Thiên Cách biết, vừa là biểu hiện thiện chí, cũng vừa như một lời cảnh báo.

Không biết hai anh em Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn có hiểu ý của cậu ta không, nhưng Tạ Thiên Cách thì hiểu được.

Cô mỉm cười, nhìn Tế Xuân bằng ánh mắt có thêm chút thâm ý.

Tế Xuân nhìn đến ánh mắt này của cô, trong lòng lập tức trở nên bồn chồn, lo lắng.

"Cách hai trăm mét là người nào?"

Tạ Thiên Cách hỏi.

Tế Xuân nhắm mắt cảm nhận một chút, trả lời lại:

"Rất nhiều người, cảm giác còn có xe, quá xa, tôi không thể cảm nhận rõ ràng nhưng có thể khẳng định, bọn họ được huấn luyện khá bài bản."

Có xe, đông người, được huấn luyện bài bản?!

Có thể đáp ứng cả ba điều kiện này cùng lúc, ngoài tổ chức có quyền thế nào đó bí mật ra, Tạ Thiên Cách chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất - Quân đội.

Mới ngày đầu tiên, Quân đội đã tỉnh lại rồi sao?

Thích Thương Hải hỏi:

"Bà chủ, chúng ta có cần đổi đường khác không?"

Đổi đường khác?

Tất nhiên là không được!

Bây giờ ngoài trời đang có tuyết rơi, trong tuyết lớn, xe của bọn họ đã để lại hai vệt bánh xe rõ ràng trên đường như vậy, nếu bây giờ đổi đường khác, rất dễ bị Quân đội đuổi theo dấu vết.

Tạ Thiên Cách đương nhiên không có ý kiến gì với lực lượng Quân đội cả, trong thời kỳ đầu của mạt thế, chính nhờ sức mạnh hùng hậu của Quân đội và Quốc gia mới bảo vệ được một lượng lớn người sống sót.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Tạ Thiên Cách muốn có gì dây dưa với bọn họ.

Suy nghĩ một chút, cô dứt khoát ra lệnh cho mọi người.

"Xuống xe."

Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn tuyệt đối phục tùng lời của Tạ Thiên Cách, lập tức tắt máy mở cửa xe, xuống xe.

Tế Xuân sửng sốt một chút, cũng vội vàng phản ứng lại, theo mọi người mở cửa, xuống xe.

Tạ Thiên Cách bảo Thích Thương Hải tìm cho Tế Xuân một chiếc áo lông vũ dày, một chiếc mũ bông và một đôi giày để mặc vào, vừa động ý nghĩ thu xe lại.

Sau đó, mọi người bắt đầu đi bộ trên đường.

Tuyết rất lớn, tầm nhìn cũng theo đó cực kỳ kém.

Vết bánh xe của họ phía sau một hồi đã bị cơn tuyết lớn phủ kín, ngay lúc này, Tạ Thiên Cách nghe thấy tiếng tút tút ở phía xa dần truyền tới.

Trong màn tuyết bay đầy trời, quả nhiên có bảy tám chiếc xe quân đội màu xanh đang di chuyển về phía bọn họ.

Khi nhìn thấy bốn người bọn họ, chiếc xe quân sự đi đầu dừng lại.

Cửa sổ buồng lái tuy không hạ xuống nhưng Tạ Thiên Cách vẫn cảm nhận được có một đôi mắt sắc bén đang xuyên qua lớp kính, đánh giá từng người bọn họ từ trên xuống dưới.