Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 137

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Thiên Cách lập tức có phản ứng, cô vừa chạy về phía xe quân sự đầu tiên vừa hét lớn lên:

"Có thể cho chúng tôi xin một chút đồ ăn không?"

Thích Thương Hải sửng sốt một chút, cũng lập tức phản ứng lại.

Quân đội luôn có thể mang lại cho người dân bình thường cảm giác an toàn rất lớn.

Nhưng khi những người dân bình thường như bọn họ gặp được người của Quân đội trong hoàn cảnh khắc nghiệt như bây giờ mà không chạy ra cầu cứu thì rất dễ bị nghi ngờ.

Lúc này, Thích Thương Hải cũng chạy tới, đứng lại bên cạnh một chiếc xe quân sự, cũng hét lớn theo:

"Cầu xin các anh, cho chúng tôi một chút đồ có thể đốt được, hoặc cho chúng tôi chút đồ ăn đi!"

Sau đó Tế Xuân cũng đi theo sau hai người.

Thích Vu Sơn tuy vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng cô ấy cũng bắt trước làm theo mọi người.

"Cứu chúng tôi với! Cho chúng tôi xin chút đồ ăn đi mà!"

"Cho chúng tôi chút đồ có thể đốt được đi!"

"Cầu xin các anh cho chúng tôi chút đồ, cứu sống chúng tôi với!"

...

"Cạch!"

Trong tiếng kêu cứu "thảm thiết" của bốn người, cửa xe đi đầu mở ra...

-----

Lại nói về dị năng hệ khắc của Tạ Thiên Cách.

Năng lực của nó biểu hiện ra bằng xúc tu và nhãn cầu.

Đây là biểu hiện mà mọi người nhìn thấy, nhưng trên thực tế, dị năng hệ khắc là một loại năng lực hư không, ưu điểm lớn nhất chính là ẩn núp và nuốt chửng.

Khi Tạ Thiên Cách quyết định đến bên xe quân sự để "cầu cứu", cô đã cố ý mở ra chức năng ẩn núp cấp một.

Chức năng này không thể khiến người ta ẩn đi thân mình, nhưng có thể che giấu dị năng.

Nói cách khác, một khi giải phóng chức năng này, tất cả các nhân vật mục tiêu được cô chỉ định bao phủ, dao động năng lực trên người họ đều sẽ bị ẩn giấu trong hư không.

Trừ khi xuất hiện cường giả có dị năng cấp cao hơn dị năng hệ khắc hai cấp, nếu không thì không thể nhận ra sự che dấu này của cô.

-----

Lý Tiêu cách một lớp kính nghiêm túc đánh giá nhóm bốn người cầu cứu trước mặt.

Hai nam hai nữ, đều rất trẻ, trên mặt đều hiện rõ vẻ hoảng loạn và kinh ngạc.

Trên người họ mặc những bộ quần áo lộn xộn không liên quan, mặc chồng lên nhau, không hề có sự kết hợp mang tính thẩm mĩ nào, chỉ làm nổi bật một từ "Dày", phía sau lưng còn đeo một chiếc ba lô lớn lỉnh kỉnh, ba lô nhét đầy ắp đồ vật, như thể đang chạy nạn.

Lý Tiêu nhìn về phía xa.

Qua màn tuyết và sương mù mịt mờ dày đặc, mơ hồ lộ ra tòa nhà mang tính biểu tượng của thành phố Đông Xuyên.

Không khó để đoán, bọn họ hẳn là vừa mới từ trung tâm thương mại lớn bên kia đi ra.

Tất cả những điều này trông có vẻ rất bình thường, nhưng chính sự bình thường này lại khiến Lý Tiêu mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Ngày đầu tiên sau khi mạt thế đến, ngay cả lực lượng Quân đội cũng mới chỉ mới tập hợp được một số lượng người ít ỏi như vậy, những người dân bình thường này làm sao đã đến được nơi này để thu thập vật tư?

Lý Tiêu im lặng suy nghĩ một lúc, đưa tay định mở cửa.

"Đội trưởng, cẩn thận nguy hiểm, hay là để tôi xuống đi." Phương Ninh ngồi bên cạnh Lý Tiêu thấy vậy liền nắm lấy tay áo anh ta ngăn lại.

Phương Ninh không thể quên được cảnh tượng khủng khϊếp khi cậu vừa tỉnh dậy ở quân đội vào buổi sáng, gần một nửa số đồng đội của cậu đã biến thành thây ma.

Nhưng Lý Tiêu lại lắc đầu từ chối:

"Tôi đi, các cậu ở đây chờ."

Vừa dứt lời Lý Tiêu đã mở cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »