Chương 138

Lý Tiêu là đội trưởng đội đặc nhiệm thành phố Đông Xuyên, đồng thời anh cũng là một trong những người đầu tiên tỉnh lại sau giấc ngủ sâu khi mạt thế vừa đến.

Điểm mấu chốt là, Lý Tiêu đã thức tỉnh song hệ dị năng, một là dị năng hệ lôi, hai là dị năng hệ băng, anh ta chính là một trong những chiến sĩ có năng lực mạnh nhất của lực lượng Quân đội thành phố Đông Xuyên.

Ngay khoảnh khắc cửa xe mở ra, Lý Tiêu đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống kể cả phải tấn công.

Dị năng giả không chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại nhau qua một loại dao động năng lượng đặc biệt, mà còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của thây ma.

Nhưng điều khiến Lý Tiêu không khỏi bất ngờ là, từ khi mở cửa, anh hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ sự dao động năng lượng đặc biệt nào trên người cả bốn người này.

Những người dân bình thường không có dị năng, cũng không phải thây ma?!

Lý Tiêu hơi kinh ngạc, lại nghiêm túc cảm nhận thật kỹ một lần nữa, sau khi nhận được kết quả vẫn như cũ, cuối cùng anh ta mới thực sự yên tâm.

"Các người từ đâu đến? Sao lại xuất hiện ở đây?"

Tạ Thiên Cách bắt đầu thể hiện kỹ năng xây dựng kịch bản, cô nói nửa thật nửa giả:

"Chúng tôi là bạn bè, cùng nhau đến đây dạo phố nhưng không ngờ đột nhiên lại mệt mỏi ngủ thϊếp đi."

Thích Thương Hải lập tức phản ứng lại, cũng hùa theo gật đầu, xen vào giải thích:

"Sáng nay vừa tỉnh lại, chúng tôi sắp bị đông chết rồi, còn đói cồn cào nữa chứ, sau đó chúng tôi phát hiện những người xung quanh đều bị đóng băng thành que kem cả rồi."

"Đúng đúng, chúng tôi chỉ có thể đi khắp nơi tìm một ít quần áo và đồ ăn, mới vừa chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài cũng lạnh quá..."

"Đúng vậy, đồng chí, có thể cho chúng tôi một ít đồ để nhóm lửa không?

Tất cả bật lửa đều không bật được..."

Lý Tiêu nhìn bốn người trước mặt mình liếng thoắng giải thích, anh cảm thấy bọn họ không giống như đang giả vờ.

Kết hợp với cách ăn mặc kỳ lạ của họ, cuối cùng cũng tin.

Lý Tiêu lấy ra một chiếc bật lửa chống gió, đưa cho Tạ Thiên Cách dặn dò:

"Các cô nhanh chóng tìm một chỗ an toàn ở gần đây để trú ẩn tạm đi rồi chờ cứu hộ đến."

"Vậy các anh có thể..."

"Không được."

Lý Tiêu không chút biểu cảm từ chối Tạ Thiên Cách vừa định đưa ra yêu cầu.

"Bây giờ chúng tôi còn có nhiệm vụ quan trọng trên người, các cô hãy nhanh chóng tìm nơi nào gần đây rồi trốn đi."

Nói xong Lý Tiêu đã quay người lên xe, nghiêm túc dặn dò nhóm người bọn họ lần nữa:

"Nhất định phải chờ cứu hộ, đừng tự chạy ra ngoài nữa, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm!"

Tạ Thiên Cách nheo mắt lại, giả vờ vô cùng lo lắng hỏi:

"Vậy khi nào các anh mới đến cứu hộ?"

"Trong vòng bảy mươi hai giờ, nhất định sẽ đến."

Lý Tiêu gật đầu khẳng định với Tạ Thiên Cách, đóng cửa xe, một lần nữa từng chiếc xe quân sự lại di chuyển tiến về phía trước, nhanh chóng biến mất trong màn tuyết dày đặc.

Bảy mươi hai giờ sao?

Thời gian Quân đội đưa ra là bảy mươi hai giờ, tức là ba ngày kể từ bây giờ.

Mặc dù Lý Tiêu chỉ nói có mấy câu đơn giản như vậy, nhưng đối với Tạ Thiên Cách mà nói, cô đã nhìn ra lượng thông tin khá nhiều từ những câu từ trong đó.

Ba ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì?

Quân đội và Chính quyền sẽ bắt đầu giải cứu người dân sao?

Trong tình huống này, cách làm thông thường không phải là liên lạc với người của Quốc gia trước sao?

Hay là họ đã phát hiện ra rằng căn bản không thể liên lạc được, cho nên mới phải tự thành lập căn cứ để cứu hộ?

Tạ Thiên Cách đứng trong gió tuyết nhìn theo cho đến khi chiếc xe cuối cùng trong đoàn xe quân sự kia biến mất, mới thu hồi lại tầm mắt.