Chương 139

Dù là vì lý do nào đi chăng nữa, trong thời kỳ đầu mạt thế này vẫn không nên làm trái, chống đối lại với Chính quyền và lực lượng Quân đội thì hơn, đây là đạo lý cơ bản để sống sót trong giai đoạn này.

Nếu có cơ hội thì việc liên lạc với Chính quyền và Quân đội cũng không phải là một lựa chọn tồi tệ.

Bốn người đi bộ vòng qua đường lớn, sau khi rẽ vào đoạn đường nhánh nhỏ hơn mới lại lấy xe ra, lái về hướng khu dân cư Minh Châu Viện.

Mặc dù trên đường không gặp được bất kỳ người hay xe nào khác, nhưng vì gió tuyết càng lúc càng lớn ở bên ngoài nên quãng đường vốn chỉ mất hơn một giờ đồng hồ di chuyển bây giờ phải mất tới gấp đôi thời gian mới đến được.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, trong màn đêm đen như hũ nút này, khu dân cư Minh Châu Viện trước mặt trông giống hệt một con quái vật khổng lồ đã chết, không phát ra bất kỳ động tĩnh gì.

Tế Xuân lại sử dụng dị năng bóng tối trinh sát một chút, trong toàn bộ Minh Châu Viện vẫn chưa có người hay thây ma nào tỉnh lại cả, tất cả cư dân đều đang chìm vào một giấc ngủ sâu.

Thích Vu Sơn cảm thấy mọi người đều đã vất vả "lao động" bên ngoài cả ngày, cô ấy cũng không tốn nhiều thời gian làm mấy món ăn phức tạp nữa mà trực tiếp làm một nồi lẩu thập cẩm, thêm một nồi canh cà chua trứng lớn, cơm thì đủ ăn thoải mái.

Thịt ba chỉ trong nồi lẩu thập cẩm là thứ mới vừa được bọn họ mang về từ trung tâm thương mại ngày hôm nay, theo nhiệt độ sôi trào, nước sốt đậm đà trong nồi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn lan ra khắp căn phòng.

Tạ Thiên Cách uống một bát canh, cảm thấy ấm áp cả người như vừa được sống lại từ trong giá rét.

Cô nhìn sang Tế Xuân.

Cậu ta nhìn nồi lẩu sôi sùng sục trên bếp lúc này đầy ắp những miếng thịt ba chỉ lớn, tuy không lên tiếng từ chối nhưng vẻ mặt lộ ra có chút khó xử.

Trong bát của cậu ta chỉ có một ít rau, thậm chí cậu ta còn cố gắng gắp đồ ăn tránh chỗ có nhiều váng dầu mỡ.

"Vị hòa thượng này, tối nay hãy ăn no một chút, ngày mai chúng ta liền chia tay thôi."

Tạ Thiên Cách gắp một miếng thịt lớn vào bát, nước sốt màu đỏ sẫm lan xuống cơm, hòa quyện thành một mùi thơm nồng đậm, càng hấp dẫn hơn.

Tế Xuân giật mình ngẩng đầu lên nhìn cô.

Không chỉ có Tế Xuân, Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn đang chăm chú ăn cơm cũng ngẩng đầu lên, biểu cảm có hơi bất ngờ.

Tế Xuân mở to mắt, run rẩy nhìn Tạ Thiên Cách, mãi một lúc sau mới mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi:

"Cô... không cần tôi nữa sao?"

"Tôi không phải tổ chức từ thiện, sẽ không nuôi người vô dụng."

Tạ Thiên Cách trả lời một cách rất thẳng thắn.

Không một chút vòng vo, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"Cậu có thể cung cấp giá trị gì cho tôi?"

Tế Xuân vội vàng nói:

"Tôi có thể điều khiển bóng tối, tôi có thể trinh sát tình hình địch cho cô..."

"Hừm...!"

"Sau đó, cậu đứng bên cạnh nhìn chúng tôi gϊếŧ thây ma, tiện thể đọc một đoạn kinh siêu độ cho chúng sau khi chết?"

Tạ Thiên Cách không chút nể tình phản bác, cười khẩy thành tiếng.

Tế Xuân sửng sốt một chút, không trả lời ngay mà chỉ ngây ngốc nhìn Tạ Thiên Cách.

Tạ Thiên Cách dùng đũa chỉ vào nồi lẩu thập cẩm trên bàn:

"Hơn nữa, bây giờ đã là thời kỳ mạt thế rồi, cậu thậm chí còn không ăn thịt, cậu nghĩ mình sẽ sống sót được bao lâu?"

"Cậu chỉ biết trinh sát, không thể gϊếŧ người, cũng không gϊếŧ thây ma, không ăn thịt, sức khỏe còn không tốt, đến lúc gặp nguy hiểm, cậu thậm chí còn không chạy trốn nổi, lúc đó tôi lại phải tốn thời gian để bảo vệ cậu sao?"

Nói đến đây, Tạ Thiên Cách dừng lại một chút, nụ cười chế giễu trên mặt cô càng nồng đậm hơn.

"Tôi cảm thấy mình không phải đang nhận một thành viên vào nhóm, mà là tự tìm cho mình một vị Bồ Tát về để cung phụng."

"Cậu cho rằng tôi là loại người ngu ngốc như vậy sao?"

Tạ Thiên Cách quay đầu nhìn lại.