Chương 142

"Cô nói rất đúng, đây là thời mạt thế, không phải là thời đại thái bình thịnh thế như trước kia nữa, không một ai khác có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của tôi ngoài bản thân tôi, tôi cần phải thích ứng với thế giới này nếu muốn tồn tại."

Nói đến đây, Tế Xuân như đã hạ được quyết tâm:

"Và tất nhiên là tôi muốn sống sót, tôi muốn gia nhập vào đội của cô."

Tạ Thiên Cách ngẩng đầu quan sát kỹ biểu cảm của Tế Xuân.

Chắc hẳn là cậu ta đã không ngủ mà trằn trọc suy nghĩ cả đêm qua.

Dưới mí mắt Tế Xuân có hai quầng thâm nhạt như lời khẳng định cho suy đoán trên của Tạ Thiên Cách, nhưng tinh thần cậu lại rất tốt, ít ra là tốt hơn hôm qua thấy rõ.

Tế Xuân đương nhiên là phát hiện ra Tạ Thiên Cách đang nhìn mình, cậu ta liền nở một nụ cười rạng rỡ:

"Tôi có thể trinh sát, cũng có thể gϊếŧ thây ma, tuyệt đối sẽ không kéo chân cô."

"Quan trọng nhất là..."

Tế Xuân thu lại nụ cười, trong mắt cậu ta lộ ra một sự nghiêm túc và kiên định chưa từng có trước đây.

"Mạng sống của tôi là do cô nhặt về, từ nay cô chính là Phật Tổ của tôi."

"Tôi nhất định phải đi theo Phật Tổ của mình!"

_____

Sau khi mạt thế đến, toàn bộ sinh vật trên trái đất bao gồm cả nhân loại, có khoảng ba ngày chìm vào giấc ngủ sâu.

Vì vậy, ba ngày này trở nên vô cùng quý giá đối với Tạ Thiên Cách.

Ngày đầu tiên, bọn cô đã bị cưỡng chế ngủ sâu hết cả ngày.

Ngày thứ hai, họ tới "chai bia" để "hôi của" tiện thể "nhặt" được thêm một thành viên là Tế Xuân.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, cũng là "sự yên tĩnh" cuối cùng trước khi toàn bộ thế giới "khởi động lại".

Tạ Thiên Cách cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định "mục tiêu" hôm nay của bọn họ:

Cảng tự do thương mại Đông Xuyên.

Ở Hoa quốc, đại khái có tổng cộng mười bảy hoặc mười tám cảng tự do thương mại, cảng Đông Xuyên này không phải là nơi có quy mô lớn nhất trong số đó, nhưng dù vậy, mỗi năm vẫn có hàng trăm triệu tấn hàng hóa thông quan qua cảng.

Hiện tại, nếu muốn tìm một nơi nào đó để "mua sắm" điên cuồng mà không phải mất tiền thì cảng Đông Xuyên chính là sự lựa chọn không tồi.

Quãng đường từ khu Bắc thành nơi Minh Châu Viện tọa lạc đến cảng tự do thương mại Đông Xuyên là hơn bảy mươi ki lô mét, hơn nữa đường đi toàn bộ đều là đường cao tốc.

Trước khi mạt thế đến, chỉ cần mất khoảng ba mươi đến bốn mươi phút lái xe là có thể đến nơi.

Nhưng tình hình hiện tại thì không thể nói trước được điều gì.

Trong bốn người, thể lực của Thích Vu Sơn là kém nhất.

Trước khi mạt thế đến, cô ấy vừa mới trải qua một cuộc đại phẫu, bị cắt bỏ một phần ba gan.

Mặc dù nhờ vào quả bí ẩn Tạ Thiên Cách đưa cho cô ấy ăn trước mạt thế mà vết thương đã lành, gan cũng khoẻ lại, nhưng thể chất của cô ấy vẫn không được tốt cho lắm.

Trong quá trình thu thập vật tư ngày hôm qua, Thích Vu Sơn đã nhiều lần suýt ngã quỵ giữa chừng vì kiệt sức.

Mà quãng đường cần di chuyển và môi trường bên ngoài hôm nay rõ ràng khắc nghiệt hơn nhiều, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, mọi người quyết định để Thích Vu Sơn ở lại trông nom biệt thự.

Điều này không có nghĩa là cô ấy được rảnh rỗi ở không, ngoài việc phải phân loại những thứ thu thập được ngày hôm qua mà Thích Thương Hải đổ ra từ không gian, cô ấy còn phải chịu trách nhiệm nấu ăn cho cả nhóm và giám sát tình hình xung quanh toàn bộ khu dân cư Minh Châu Viện này.

Dù sao thì đây cũng là sào huyệt của bọn họ, cho dù có điện áp cao cũng không thể hoàn toàn yên tâm thả lỏng được.

Để một dị năng giả ở lại canh gác chắc chắn sẽ an toàn và đảm bảo hơn.

Sự thật chứng minh rằng sự phân công này của họ là rất sáng suốt.

Từ lúc rời khỏi biệt thự là năm giờ sáng nhưng bây giờ đã gần tám giờ, ba người Tạ Thiên Cách mới đến được trước cảng tự do thương mại Đông Xuyên.

Ba người bắt đầu phân công nhiệm vụ rõ ràng theo ưu thế của mỗi người trước khi hành động.

Tế Xuân có dị năng bóng tối chịu trách nhiệm trinh sát tình hình xung quanh, còn Tạ Thiên Cách và Thích Thương Hải có không gian thì chịu trách nhiệm thu thập vật tư.