Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 143

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy rằng không gian của Thích Thương Hải đã được coi là lớn hơn nhiều nếu so với các dị năng giả không gian cùng cấp khác, nhưng suy cho cùng thì cấp bậc dị năng của anh còn quá thấp, diện tích kho chứa không nhiều nên cứ cách một thời gian, anh lại phải "chuyển" bớt vật tư mình đã thu thập được sang cho Tạ Thiên Cách một lần.

Đây là kỹ năng mới được mở ra từ cây khoa học kỹ thuật Tinh Ốc.

Đêm hôm qua, sau khi Tạ Thiên Cách nâng cấp kỹ thuật không gian kho chứa bằng điểm công nghệ thì đã mở ra thêm được kỹ năng uỷ quyền đối với người thức tỉnh dị năng không gian.

Không hoàn toàn giống với chức năng mở ra không gian con liên kết nhờ đạo cụ dây liên kết mẹ con mà Tạ Thiên Cách đã dùng lên Tạ Phi Phi, kỹ năng uỷ quyền này chỉ có thể áp dụng được với những người thức tỉnh dị năng hệ không gian.

Tức là Tạ Thiên Cách chỉ cần uỷ quyền cho dị năng giả hệ không gian, thì lập tức không gian của họ sẽ mở ra đường truyền một chiều truyền tới không gian kho chứa trong Tinh Ốc của cô.

Ví dụ như lúc nãy sau khi Tạ Thiên Cách xác nhận uỷ quyền truyền kho cho Thích Thương Hải thì những vật tư mà anh không chứa được sau khi không gian của mình đã full sẽ có thể trực tiếp chuyển từ không gian của anh sang không gian kho khổng lồ của Tạ Thiên Cách.

Nhưng vì là quan hệ một chiều nên Thích Thương Hải không thể cảm nhận được sự tồn tại hay lấy ra đồ đạc từ kho của Tạ Thiên Cách.

Lúc đầu, Tạ Thiên Cách tưởng rằng Thích Thương Hải sẽ từ chối uỷ quyền truyền kho như vậy, dù sao thì lợi thế chủ yếu của dị năng giả hệ không gian là có thể chứa được nhiều vật tư trong không gian của riêng mình mà không ai khác ngoài họ chi phối được.

Nếu kỹ năng uỷ quyền này được Tạ Thiên Cách mở ra với Thích Thương Hải thì đồng nghĩa với việc anh sẽ bị mất đi lợi thế trên, đơn phương mở ra không gian riêng tư của mình, chia sẻ toàn bộ mọi thứ trong đó với cô mà không được cô đáp lại tương tự.

Nhưng điều mà Tạ Thiên Cách không ngờ tới là Thích Thương Hải hoàn toàn không chút do dự đồng ý.

Điều này khiến cô thực sự rất bất ngờ.

Có lẽ, lời Thích Thương Hải nói rằng sẽ không bao giờ phản bội lại cô thực sự có phần đáng tin cậy._____

Nơi ba người quyết định đến đầu tiên là khu J của cảng Đông Xuyên.

Những chiếc container ở đây đều bị tuyết dày phủ kín, từ xa trông giống như những ngọn núi trùng trùng điệp điệp.

Sau khi Tinh Ốc được nâng cấp vào ngày hôm qua, kỹ năng thu vật vào không gian từ xa của Tạ Thiên cách cũng theo đó được mở rộng phạm vi lên gấp đôi, từ mười mét lên tới hai mươi mét.

Không chỉ vậy, cô còn có thêm khả năng xuyên qua "chướng ngại vật" để lấy được đồ ở bên kia, nhưng giới hạn độ "dày" của "chướng ngại vật" này không được vượt quá ba mươi cen ti mét.

Nói cách khác, Tạ Thiên Cách không thể lấy xuyên những chiếc thùng, bức tường,... dày hơn ba mươi cen ti mét.

Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng gì đến việc thu thập vật tư bên trong các container này vì mỗi một lần thu của Tạ Thiên Cách là trực tiếp thu cả toàn bộ một container.

Dù sao thì bản thân container cũng rất hữu dụng.

Tạ Thiên Cách và Thích Thương Hải gần như không ngừng nghỉ thu thập từng container khiến những bông tuyết rời rạc chất đống trên nóc chúng liên tục rơi xuống khi mất đi điểm tựa, tạo thành một màn sương tuyết mờ ảo.

Nếu không phải khu J mà họ đang ra "sức càn quét" nằm ở rìa ngoài cùng của cảng, cộng thêm những trận gió tuyết lũ lượt không ngừng làm giảm đáng kể tầm nhìn thì động tĩnh của họ thực sự quá dễ gây chú ý.

Ba người thu thập như vậy trong vài giờ liền, đã nhanh chóng thu gom hết khu J, khu K, khu H và khu M.

Ngay khi họ chuẩn bị tiến về phía khu E và khu F ở trung tâm cảng thì Tế Xuân, người vẫn luôn im lặng trinh sát, đột nhiên lên tiếng.

"Đợi đã, có vẻ như ở gần đây có người."

Ngay lập tức, Tạ Thiên Cách và Thích Thương Hải cùng lúc dừng động tác thu thập lại, kéo Tế Xuân trốn sau một container gần đó.

Thời gian lúc này là gần hai giờ chiều, gió tuyết đã thổi dịu lại, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn.

Không một dấu hiệu báo trước, đột nhiên có vài tiếng nổ đinh tai nhức óc "Đoàng! Đoàng! Đoàng!" vang lên.

Ba người trốn sau container chưa đầy hai phút nghe thấy động tĩnh trên thì giật nảy mình.

Là tiếng súng!

Ban đầu chỉ là một vài tiếng lẻ tẻ, sau đó không lâu lại liên tiếp không ngừng, nhấp nhô cao thấp.

Ngay cả khi không nhìn thấy người, chỉ cần dùng gót chân để nghĩ cũng đoán được, đây chắc chắn không phải là cuộc ẩu đả nhỏ của hai hoặc ba người.

Thích Thương Hải và Tế Xuân nhất thời đều lộ ra vẻ mặt căng thẳng.
« Chương TrướcChương Tiếp »