Chương 144

Mặc dù họ đã chuẩn bị tâm lý để đối phó với mạt thế, nhưng dù sao họ vẫn chỉ là con người có máu có thịt, đến khi thực sự gặp tình huống nguy hiểm thì những cảm xúc căng thẳng, lo sợ trỗi dậy điều bình thường, khó có thể kiểm soát bằng lý trí.

Trong khi đó, "kẻ bất thường" có vẻ lại là Tạ Thiên Cách, nội tâm cô không hề dao động, ngược lại còn có chút phấn khích.

Bây giờ mới chỉ là ngày thứ ba của mạt thế, không chỉ có người tỉnh dậy sớm hơn mà những người này còn chiếm số lượng không ít.

Thế nhưng họ cũng giống như nhóm các cô, đến cảng thương mại này để thu thập vật tư.

Điều quan trọng là những người này còn có súng trong tay!

Mặc dù, theo ký ức của cô ở kiếp trước thì trong giai đoạn sau của mạt thế, súng đạn đã trở thành một đống sắt vụn do năng lực sản xuất công nghiệp của loài người giảm sút nghiêm trọng, không thể sản xuất ra đạn dược được nữa.

Nhưng bây giờ, ở giai đoạn đầu của mạt thế, nó lại là một vũ khí bá quyền, vô cùng mạnh mẽ.

Cho dù là dùng để đối phó với thây ma hay đối phó với con người thậm chí là đối phó với dị năng giả, hoặc dùng vào lúc tranh giành địa bàn, chỉ cần có súng máy xuất hiện thì còn ai có thể tranh giành?

Tạ Thiên Cách tuy vẫn biết được tầm quan trọng của súng ống là thế, nhưng trước khi mạt thế đến cô lại không tích trữ được bao nhiêu, bây giờ cơ hội kiếm chác đã tìm đến trước mắt luôn rồi, sao cô có thể không phấn khích?

Lệnh cấm súng của Hoa Quốc đã được thực hiện trong nhiều năm, người bình thường đương nhiên không có khả năng sở hữu súng, nhưng những người ở đỉnh kim tự tháp chắc chắn là có cách để lấy được.

Dù sao thì Tạ Thiên Cách cũng đã "nhặt" được vài khẩu súng từ xác mấy tay vệ sĩ lúc đến "viếng thăm" trang viên của Viên Trạch An.

Theo suy đoán của Tạ Thiên Cách thì xung đột ngày hôm nay chắc hẳn là giữa những thành viên thuộc Quân đội có súng và một gia đình giàu có nào đó giống như nhà họ Viên chăng?!

Xung đột giữa hai bên gây ra động tĩnh lớn nãy giờ, bất kể là phần thắng thuộc về bên nào, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất về người không ít.

Tạ Thiên Cách muốn xen vào cuộc chiến giữa bọn họ sao?

Đương nhiên là không rồi! Cô đâu có điên!

Cô chỉ muốn lặng lẽ chờ đợi, chờ cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc chiến, sau đó nhảy ra làm "ngư ông đắc lợi".

Chính vì có suy nghĩ như vậy, cho dù tiếng súng dữ dội liên tục truyền đến từ một nơi không xa bọn họ, Tạ Thiên Cách vẫn bình tĩnh ra lệnh cho hai thanh niên còn lại ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn uống để lấy sức.

Đùa à?!

Muốn làm ngư ông đắc lợi mà để bụng đói thì sao mà làm thành được việc lớn?

_____

Thời tiết thật sự quá lạnh!

Cho dù trong không gian của Tạ Thiên Cách có rất nhiều đồ ăn nhanh nhưng nếu lấy ra trong thời tiết này, chưa đầy nửa phút là sẽ đông thành đá ngay nên bọn họ chỉ có thể ăn tạm lương khô nén, ăn một chút lại lấy ra chút nước uống lạnh ngắt vào cho dễ nuốt, ăn đến vô cùng đau khổ.

Biến cố xảy ra vào lúc này!

Ngay khi ba người Tạ Thiên Cách vẫn đang duy trì động tác nhét lương khô nén vào miệng thì đột nhiên có vài người trực tiếp xông vào con hẻm nơi bọn họ đang ngồi.

Những người vừa đến không ngờ rằng trong cảng thương mại tự do này họ có thể bắt gặp được nhóm người thứ ba.

Họ lập tức sững người, dừng lại đứng cách xa đám Tạ Thiên Cách một đoạn.

Mà Tạ Thiên Cách cũng hoàn toàn không ngờ tới việc những người này lại đột nhiên xuất hiện từ giữa chừng trận hỗn chiến kia.

Dù là cô hay Tế Xuân đều không phát hiện hay cảm nhận được sự tiếp cận của bọn họ.

Điều này thật sự rất bất ngờ!

Đây là một nhóm gồm năm, sáu người đàn ông trưởng thành, trên người bọn họ mang theo mùi máu tanh nồng nặc gay mũi.

Đi đầu là hai người, một người trong số đó nhìn như bị thương rất nặng, được một người đàn ông trẻ tuổi khác cõng trên vai.

Máu không ngừng chảy xuống nền tuyết dày đặc từ cơ thể anh ta, từng giọt từng giọt rơi xuống lớp tuyết màu hồng nhạt tạo thành những vệt đỏ sậm.

Phía sau hai người bọn họ, còn có ba, bốn thanh niên nữa theo sát, đều bị thương ít nhiều khác nhau, điểm tương đồng là trên tay mỗi người đều cầm súng.