Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 146

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đó là loại uy áp đến từ một dị năng giả cường đại, khiến người chịu ảnh hưởng bởi uy áp này theo bản năng muốn cúi đầu khuất phục.

"Điều tôi ghét nhất đó là có người dùng súng chĩa vào mình!"

Giọng nói trong trẻo của Tạ Thiên Cách vang lên phá vỡ sự im lặng do chấn động mà cô gây ra.

Cô mặt không biểu cảm nhìn mấy chiến sĩ đặc công đối diện, cuối cùng chuyển ánh mắt đến trên người Lý Tiêu đang vị xúc tu của mình cuốn lên không trung.

Anh ta bị thương rất nặng, máu từ các vết thương không ngừng chảy ra rơi tí tách xuống nền tuyết hồng phía dưới thành những mảng đỏ sậm.

Dù là vậy, xúc tu đang cuốn lấy Lý Tiêu của cô không bị lây nhiễu bất kỳ một giọt máu nào như có khả năng chống thấm vậy.

Điều này là do dị năng hệ khắc có bản chất là điều khiển hư không, ngay cả xúc tu khổng lồ kia cũng mang bản chất hư không.

______

Lý Tiêu cuối cùng cũng dần tỉnh táo từ cơn mê man dưới tiếng gọi của các đồng đội.

Sau đó anh nhìn thấy bóng dáng Tạ Thiên Cách dần hiện rõ.

Người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt này vô cùng quen mắt, bọn họ... mới vừa gặp nhau vào hôm qua?!

Lý Tiêu nhất thời ngây người.

Mặc dù là cùng một khuôn mặt, cùng một dáng người nhưng Tạ Thiên Cách đang đứng trước mặt anh lại có khí tràng mạnh mẽ khác xa với "người dân tị nạn đáng thương" đứng cạnh xe quân sự "cầu được giúp đỡ" hôm qua, khiến anh nhất thời không thể liên hệ cả hai là cùng một người.

Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tạ Thiên Cách như muốn xác nhận điều gì đó.

Lúc này, Lý Tiêu cuối cùng cũng lý giải được cảm giác không ổn mà hôm qua mình cảm nhận được đến từ đâu.

Là đôi mắt của người phụ nữ này!

Ánh mắt của cô sâu thẳm, tràn đầy sát khí.

Ánh mắt đó không nên xuất hiện trên khuôn mặt của một người tị nạn!

"Cô... có phải là cùng một giuộc với nhà họ Viên không?"

Lý Tiêu cố hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, không khí lạnh buốt như lưỡi dao vô hình đâm thủng vết thương trên ngực anh, đau đến mức anh không nhịn được mà ho dữ dội.

Nhà họ Viên?!

Cô vừa nghe được cái tên gì kia?!

Lại có sự trùng hợp đến thế nữa sao?!

Nhà họ Viên mà Lý Tiêu nói đến có phải là nhà họ Viên mà cô biết không?

Nếu đúng thì thật sự là "oan gia ngõ hẹp" mà!

...

Tuy Lý Tiêu bị thương rất nặng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tốc độ suy nghĩ của anh.

Anh bị xúc tu khổng lồ cuốn lơ lửng giữa không trung, từ góc độ này ngược lại rất dễ để quan sát biểu cảm trên mặt Tạ Thiên Cách.

Lý Tiêu chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tạ Thiên Cách, hoàn toàn không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nhỏ nào trên mặt cô.

Anh phát hiện, khi mình nhắc đến nhà họ Viên, lông mày Tạ Thiên Cách nhướng lên rất khẽ, sau đó khóe môi cô cũng nhẹ nhàng cong lên một chút, nếu không phải do anh đang quan sát cô rất kỹ thì có khi đã bỏ qua mất những biểu cảm nhỏ này rồi.

Vậy, cô thật sự là cùng một giuộc với nhà họ Viên sao?

Về mặt lý trí, Lý Tiêu cảm thấy hẳn là vậy, dù sao trong thời tiết như thế này, nếu không phải là thành viên thuộc gia tộc giàu có như nhà họ Viên thì bọn họ căn bản không thể đến được cảng tự do thương mại này.

Nhưng linh tính mạnh mẽ kia lại mách bảo Lý Tiêu điều trái ngược.

Không sai!

Trên người cô gái trẻ tuổi này tràn ngập một hơi thở vô cùng nguy hiểm!

Nhưng, bản năng của Lý Tiêu lại kỳ lạ cảm nhận được một tia hy vọng toát ra từ hơi thở này.

Anh ta quyết định tin vào trực giác của mình, đánh liều thử một phen.

"Chúng tôi đang đối đầu với nhà họ Viên, bọn họ đông người quá..."

Lý Tiêu hít một hơi nói, lại không nhịn được ho khan.

Cả người anh ta trông vô cùng suy yếu, nhưng đôi mắt lại sáng quắc như đại bàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »