Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 147

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Thiên Cách vẫn giữ nguyên quan điểm nếu không phải là bất đắc dĩ,cô tuyệt nhiên không muốn trở kẻ thù của Chính quyền và Quân đội.

Thậm chí, cô còn từng không dưới một lần nảy ra ý định tìm cơ hội để móc nối với hai tổ chức này.

Rốt cuộc thì, trong tình huống bình thường, ở Hoa quốc, hai tổ chức Chính quyền và Quân đội là hai bên nắm giữ nhiều nguồn lực về mọi mặt, mọi lĩnh vực nhất đồng thời cũng sở hữu sức mạnh vũ lực nhất.

Thành phố Đông Xuyên tất nhiên cũng là tình huống như vậy.

Ở kiếp trước của cô, vào ngày thứ năm sau khi mạt thế đến, Chính quyền đã thành lập được một trại tị nạn có quy mô lớn tập trung giải cứu người dân từ khắp nơi.

Lúc đó, Tạ Thiên Cách vốn cũng định đến trại tị nạn này để lánh nạn.

Nhưng vì lúc đó Lạc Phi Phi thèm muốn có được mặt dây chuyền ngọc bích của cô nên đã bảo Tạ Mỹ Linh nhất định phải kéo Tạ Thiên Cách lại, không cho cô rời đi.

Phần thưởng ả đưa ra là đồng ý cho hai gia đình Tạ Thành Công và Tạ Đắc Thắng được tiến vào nơi trú ẩn của nhà họ Viên.

Cứ như vậy, Tạ Thiên Cách đã bỏ lỡ trại tị nạn của Chính quyền.

Một tháng sau, Chính quyền và Quân đội Đông Xuyên đã cùng nhau thành lập căn cứ lớn nhất của thành phố Đông Xuyên lúc bấy giờ - căn cứ Hồng Tinh số bảy.

Đồng thời, ở những nơi Chính quyền không thể kiểm soát được, cũng có các căn cứ lớn nhỏ tự phát do các tổ chức tư nhân thành lập.

Trong đó, một trong những thế lực lớn nhất là căn cứ Đông Xuyên do nhà họ Viên và một số thương gia giàu có ở Đông Xuyên cùng nhau thành lập lên và nắm quyền quyết định.

Còn một căn cứ cũng có quy mô khá lớn nữa là căn cứ X do tên trọc phú Dương Vân cùng với các thế lực đen tối khác cùng nhau thành lập.

Nếu không có sự cố ngoài ý muốn sau này thì căn cứ Hồng Tinh số bảy có khả năng rất lớn sẽ kiểm soát được toàn bộ khu vực này.

Chỉ tiếc là...

Nhưng dù thế nào thì trong giai đoạn đầu của mạt thế, căn cứ Hồng Tinh số bảy vẫn là căn cứ lớn nhất, mạnh nhất, và tất nhiên là căn cứ có chế độ hoàn thiện, an toàn nhất.

Nếu đạt được mối quan hệ tốt đẹp, hữu nghị với họ thì tương đương với việc đã có được tấm vé lên chuyến tàu tương lai mang tên Hồng Tinh số bảy.

Rốt cuộc, trong mạt thế, nếu không chịu kết nạp đồng minh, mà chỉ muốn biến mình thành một hòn đảo cô lập thì kết quả cuối cùng chỉ có con đường chết.

Tạ Thiên Cách không muốn chết chút nào, ông trời đã cho cô có cơ hội sống lại một kiếp này, cô nhất định phải khiến bản thân sống cho thật tốt!

Tạ Thiên Cách nghĩ đến đây thì nở một nụ cười thật rạng rỡ.

Phải thừa nhận rằng, Tạ Thiên Cách có một khuôn mặt quá mức trẻ trung, xinh đẹp.

Khi cô không cười, cô tất nhiên vẫn đẹp, chỉ là vẻ đẹp này lại có tính công kích, khá lạnh lùng, khó gần.

Nhưng khi cô cười rạng rỡ như lúc này đây, lại như băng tuyết tan chảy lộ ra ánh nắng ấm áp, đẹp động lòng người.

Ngay cả Lý Tiêu cũng không khỏi bị nụ cười tươi như ánh mặt trời này của cô làm cho hoa mắt.

Anh ta vô thức nuốt một ngụm nước bọt, đối mặt với Tạ Thiên Cách, nghiêm túc và chân thành đề nghị:

"Tôi thật sự rất nghiêm túc, chỉ cần cô gật đầu đồng ý, một cơ hội hợp tác với Quân đội đang mở ra ngay trước mắt cô..."

Lý Tiêu chưa kịp dứt lời thì đột nhiên xúc tu khổng lồ đang quấn lấy cơ thể anh biến mất hoàn toàn, anh trực tiếp từ giữa không trung rơi xuống nền tuyết màu hồng nhạt vừa dày, vừa êm ái và cũng vừa lạnh buốt xương.

Phương Ninh và các đồng đội khác lập tức kêu lên một tiếng rồi lao về phía Lý Tiêu rơi xuống, đỡ anh đứng dậy.

Bọn họ vốn muốn gào lên chất vấn Tạ Thiên Cách, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy xúc tu khổng lồ tím nhạt kia đã nhanh chóng vươn ra xẹt lướt qua bọn họ.

Mục tiêu của nó ở cuối con đường nhỏ này.

Mấy người còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì xúc tu đã nhanh chóng thu lại.

Trên xúc tu khổng lồ màu tím nhạt này lại quấn lấy một người.
« Chương TrướcChương Tiếp »