Chương 148

Xúc tu trói quanh cơ thể một người đàn ông, chặt đến mức khiến anh ta không thể cử động hay thậm chí là phát ra được một chút âm thanh nào.

Đó là một người đàn ông trông khoảng ngoài ba mươi, mặc dù cả người anh ta được bọc trong một bộ quần áo tác chiến dày từ chất liệu lông vũ nhưng vẫn có thể cảm nhận được anh ta là một người đô con với cơ bắp cuồn cuộn.

Cô đoán đây là một vệ sĩ của nhà họ Viên.

Sự chú ý của Tạ Thiên Cách lại đổ dồn vào khẩu súng đen ngòm mà tên vệ sĩ này còn cầm chặt trong tay, nhân lúc anh ta này còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã điều khiển xúc tu khổng lồ liên tục đập cả người đối phương xuống đất.

Xúc tu của cô có bản chất từ hư không nên việc xúc tu quấn quanh anh ta mặc dù có hình dáng trực quan nhưng không có bất kì một sự bảo hộ hay giảm xóc nào trong quá trình "tiếp xúc thân mật" giữa anh ta với mặt băng, nó giống như là anh ta bị rơi từ trên cao đập thẳng xuống mặt đất vậy.

Trên mặt đất bình thường trước đây, từ khi mạt thế đến đã được phủ một lớp băng thật dày sau đó là một lớp tuyết, nhưng lớp tuyết này đã bị Tạ Thiên Cách điều khiển xúc tu quét sạch, để lộ ra lớp băng vừa dày vừa cứng bên dưới.

Người vệ sĩ kia bị đập lên xuống liên tục vài lần trên lớp băng thì rõ ràng đã bị thương khá nặng.

Miệng anh ta bị xúc tu chặn lại, máu từ cơ thể đã chảy ra rất nhiều từ các khe hở loang lổ trên mặt băng.

Mãi đến lúc này, Tạ Thiên Cách mới điều khiển xúc tu thả anh ta xuống.

Xúc tu khổng lồ vừa buông ra, người vệ sĩ này cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút từ sự choáng váng bên bờ vực của cái chết.

Nhưng còn chưa kịp há miệng "ú ớ" ra tiếng kêu cứu nào thì anh ta đã thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp đột nhiên đến gần, nâng chân giẫm mạnh vào l*иg ngực mình.

"Phụt!"

_____

Thực ra Lý Tiêu không phải là người thuộc lực lượng Quân đội đơn vị thành phố Đông Xuyên.

Anh là đệ tử thế gia ở tỉnh B, gia đình đã theo quân ngũ bốn đời liên tiếp.

Đội của anh đến Đông Xuyên là vì gần đây ở thành phố này có một buổi biểu diễn quân sự, anh theo lệnh cấp trên phụ trách dẫn theo các thành viên trong đội đặc nhiệm của mình đến đây để tham gia diễn tập.

Không ai có thể lường trước được rằng lại xảy ra chuyện như vậy!

Anh đã hoàn toàn mất liên lạc với thủ đô và gia đình mình.

Trong tình huống này, với tư cách là một quân nhân, anh đương nhiên tự mình tiến cử xin được gia nhập lực lượng Quân đội Đông Xuyên, trở thành một phần tử của họ.

Phía Quân đội và Chính quyền thành phố Đông Xuyên đã có phản nhanh nhất trước khi mạt thế đến, khi thời tiết có diễn biến bất thường, đội đặc nhiệm của họ được coi là lực lượng tiên phong, đã tiến hành trinh sát khắp nơi, xem nơi nào có nhiều vật tư.

Tuy nhiên, vì mạt thế xảy ra quá đột ngột ngoài dự đoán, cả Quân đội và Chính quyền đều khá bối rối, họ tỏ ra hòa thuận bên ngoài nhưng thực tế thì đã xuất hiện những mâu thuẫn như sóng ngầm, những làn sóng này theo diễn biến của mạt thế lại càng gia tăng dữ dội.

Bây giờ tình hình của Đông Xuyên vẫn chưa rõ ràng, Lý Tiêu muốn đứng vững gót chân ở đây thì nhất định phải có đóng góp.

Chỉ là anh không ngờ rằng sự bất hòa trong Chính quyền và Quân đội đã nghiêm trọng đến mức không thể duy trì được vẻ hài hoà nữa dù chỉ là ngoài mặt.

Lần này họ đến đây với dự định chỉ để trinh sát tình hình cảng tự do thương mại này, sau đó mới quay về sắp xếp lực lượng đến vận chuyển vật tư sau.

Nhưng Lý Tiêu và những đồng đội vừa mới đến cảng, thậm chí còn chưa bắt đầu trinh sát được bao nhiêu khu vực thì đã bị nhà họ Viên - thế lực địa phương ở thành phố Đông Xuyên phục kích.

Rõ ràng là nhà họ Viên đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, bọn họ muốn gϊếŧ chết toàn đội của anh hòng chiếm đoạt hết tất cả vật tư tại cảng.

Còn bây giờ thì...

Lý Tiêu nhìn sang Tạ Thiên Cách đang "chào hỏi" người ở đằng xa.

Nhìn cô không chút thương tiếc giẫm chân vào ngực đối phương, trong nháy mắt, có vẻ xương ngực của người vệ sĩ đó đã bị gãy vụn, máu tươi phun ra từ miệng anh ta, cuộn trào ra liên tục không ngừng.

Cảnh tượng như vậy cũng thật...quá đẫm máu đi?!!