Chương 4: Bữa Cơm Của Tình Bạn

"Cậu hiểu lầm rồi! Lúc nãy My ra ngoài mua đồ nên nhờ mình coi phòng, mình không phải biếи ŧɦái!" - nó cố gắng phân bua với cô bé đang giận dữ như sắp bốc hỏa kia.

Mặc cho nó cố gắng giải thích đến gãy cả lưỡi, cô bé vẫn cứ đứng trợn mắt lên nhìn nó, cái nhìn như của một con cọp cái đang lăm le dòm ngó chú nai tơ, chỉ chờ chực thời cơ mà lao vào cắn xé. Nó chưa từng thấy một đứa con gái hung dữ như vậy bao giờ, đến cả mẹ nó lúc nổi cơn tam bành thì vẫn còn kém xa cô bé kia, mồ hôi trên trán cứ tuôn ra như tắm.

"Ông ra khỏi phòng cho tui! Còn đứng đó nữa là tui báo công an đó" - cô bé trở nên mất bình tĩnh hơn.

Không biết phải nói sao cho cô ấy hiểu, thôi thì một điều nhịn là chín điều nhục cũng chẳng sao, nó đành ngậm ngùi bước ra trước cửa trong uất ức. Cái gì mà cây ngay không sợ chết đứng, nó có làm gì nên tội đâu mà cũng phải đứng trơ ra giữa trưa nắng như thế này, nó lẩm bẩm trong miệng.

"Sao Quang lại đứng đó, trời nắng thế này mà!"

Giọng nói của My cất lên như cơn mưa rào giữa ngày hạn đối với nó, như một phạm nhân khổ sở vì chịu nhiều oan ức gặp được Bao Công, nó mừng chỉ thiếu điều muốn lao đến ôm chầm lấy cô bé, nó rối rít trình bày:

"Ơn giời! Cậu đây rồi! My làm ơn giải thích hộ Quang với! Cậu ấy cứ nghĩ mình là tên biếи ŧɦái!"

"Đây là Quang, ở phòng kế bên, khi nảy tao ra ngoài mua đồ nên nhờ Quang coi nhà hộ, mày làm gì mà căng thẳng thế?"

Mặc dù My đã lên tiếng thanh minh cho nó, nhưng cô bé kia hình như vẫn chưa nguôi cơn giận, mặt hậm hực hiện rõ ra, đứng giương mắt nhìn nó, ánh nhìn như một viên đạn đã nằm sẵn ở họng súng, chỉ chực chờ để bóp cò. My hắng giọng một tiếng rõ to, cô gái kia mới thôi lườm nó.

"Ờ, thì cho tui xin lỗi, tại mặt ông nhìn giống mấy thằng biếи ŧɦái trên mạng quá".

Cô bé liếc nhẹ nó một cái, giọng điệu như chanh chua thái mỏng làm nó rùng mình, ớn lạnh cả người.

"Thôi Quang vô phòng chơi đi, kệ nó, chắc hôm nay nó lại cãi nhau với người yêu nên cáu gắt vậy đó".

"Thì ra là giận con cá, đá cái thớt", nó theo sau My vào phòng, miệng lẩm bẩm. Cô bé khi nãy đã lên trên gác xếp khiến nó thở phào nhẹ nhõm, người đâu mà cứ như chằn tinh. Nó bất chợt nhận ra cô bé kia trong tấm ảnh trên bàn học, bởi vậy nên mới có cảm giác là đã gặp cô bé trước đó. My vừa nấu ăn vừa trò chuyện, kể cho nó nghe về cô gái kia. Cô bé đó tên là Thùy, cùng quê với My, nó cũng phần nào nhận ra giọng của cô ấy là người miền Tây. Căn phòng trọ nhỏ có vẻ hơi ngột ngạt vì mùi đồ ăn và khói bếp.

My mời nó ở lại ăn cơm cho vui, nó lưỡng lự vì chỉ mới quen biết mà đã sang ăn chực thì quả thật là hơi khó coi. Nhưng nó cũng không muốn ăn cơm một mình, nó sợ cảm giác cô đơn, mọi ngày nó vẫn thường ăn chung với Nhất. Những lúc không có Nhất nó lại ra quán ăn, ít ra ở quán cơm cũng đông người, cũng cho nó chút không khí của bữa cơm gia đình, cảm giác mà từ bé nó hiếm khi có được. "Miếng ăn là miếng tồi tàn mà, hơn nữa là cô ấy mời chứ đâu phải mình xin xỏ gì, ăn ké một bữa chắc cũng không mất hết thể diện", nó tự trấn an mình.

"Vậy Quang không khách sáo đâu! My có cần Quang phụ gì không?"

"Quang cứ ngồi chơi đi, chút xíu nữa là xong rồi!"

Nó ngồi đó, lặng lẽ nhìn My loay hoay nấu ăn, thì ra hình ảnh người con gái khi ở trong bếp lại đẹp đẽ đến vậy, làm nó nhớ đến mẹ của mình. Nó nhớ lúc còn nhỏ, những ngày Tết khi nó được ở bên bố mẹ, mẹ thường nấu toàn những món nó thích, cả nhà quây quần bên mâm cơm cười nói rất vui vẻ. Những bữa cơm gia đình hiếm hoi là kí ức tươi đẹp nhất mà nó không thể nào quên, và sẽ chẳng bao giờ có được nữa. Tự dưng nơi khóe mắt nó cay lên, có lẽ là khói bếp xông vào mắt, cũng có thể..

"Sao thất thần vậy Quang? Ngồi xuống ăn cơm nè!"

My đã dọn hết mọi thứ ra từ bao giờ, cô ấy gọi Thùy xuống cùng ăn. Một mâm cơm nhỏ có thịt kho trứng, rau muống xào, canh chua cá lóc đúng kiểu miền Tây. Cả ba ngồi lại quanh mâm cơm, không khí trong căn phòng trọ nhỏ bé trở nên dễ chịu hơn, nó có một cảm giác gì đó vừa rất thân thuộc nhưng lại lạ lẫm, bởi đã từ rất lâu rồi nó chưa có được cảm giác như thế này, cảm giác của một bữa cơm gia đình.

"Không cần cảm động vậy đâu Quang!" - My cười khúc khích.

"À.." - nó lắp bắp, không thể giấu được cảm xúc của mình.

"Cho tui xin lỗi chuyện lúc nãy!"

Thùy ngập ngừng xin lỗi nó, ai mà ngờ một cô gái chỉ vừa mới vài phút trước, miệng có thể phun ra nhiều lửa hơn cả Hỏa Diệm Sơn cũng có lúc biết e thẹn, ngại ngùng như thế. Nếu không phải đã được tận mắt chứng kiến, mà đúng hơn chính là nạn nhân, thì nó cũng không tin người khi nãy lớn tiếng quát tháo nó với cô gái dễ thương đang ngồi đây lại là một người.

"Chuyện nào cơ? Tui quên mất rồi" - nó nhìn cô bé rồi phì cười.

"Thôi ăn cơm đi, bạn bè cả mà!" - My vừa nói vừa gắp vào chén nó một miếng thịt thơm lừng, béo ngậy.

Cả ba vừa ăn vừa nhìn nhau cười khúc khích. Đây có lẽ là bữa cơm ngon nhất từ lúc nó xa quê đi học, ngon không phải chỉ vì đồ ăn, ngon không phải chỉ vì có thêm những người bạn mới, mà còn vì nó đã tìm được cảm giác của gia đình thân thương một lần nữa.

Ngoài trời vẫn nắng chói chang, không khí cũng trở nên oi bức, thế nhưng nó lại không cảm thấy nóng. Nó thấy ấm áp khác thường, ấm áp vì những tiếng cười vang lên trong căn phòng nhỏ, ấm áp bởi mùi thơm từ thức ăn của cô bạn mới quen, hay đơn giản, nó ấm lòng bởi thứ mà người ta hay gọi là "Tình bạn".

* *

*

Hôm nay đã là chủ nhật, mới đó mà cũng sắp hết ba ngày nghỉ ngắn ngủi. Ngoài trời vẫn còn đang mưa, lúc thì nặng hạt, lúc thì lớt phớt từ sáng đến giờ. Nó cứ nằm trùm chăn chả muốn ra khỏi nệm, tiếng lộp bộp trên mái tôn khiến nó chẳng tài nào ngủ được nữa. Lại thêm cái bụng đói cứ réo lên suốt từ nảy đến giờ, mà trời thì cứ mưa càng làm nó lười ra ngoài ăn. Nó bật dậy đi nấu mì gói để giải quyết cơn đói, nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ chiều, đúng là những ngày nghỉ thì thường trôi qua nhanh như vậy đấy.

"Xong, mùi cũng hấp dẫn đó chứ! Một bát mì nóng trong ngày mưa gió như thế này cũng đâu thua kém gì cao lương mỹ vị đâu!" - nó vừa ăn vừa tự an ủi bản thân.

Tạm thời đã giải quyết xong cơn đói, nhưng không có gì để làm thì hơi buồn chán. Nó mở hé cửa phòng, đốt điếu thuốc rồi ngồi ngắm mưa rơi. Không biết bao giờ mưa mới dứt, cơn mưa đầu tiên của mùa đông thật dai dẳng, gió cứ thổi từng cơn, cuốn theo những hạt mưa rơi vào người nó. Nước mưa trên mái nhà chảy xuống thành từng dòng, từng dòng, thỉnh thoảng lại uốn lượn theo cơn gió, văng ướt cả điếu thuốc trên tay. Khẽ rùng mình, nó vội vàng đóng cửa phòng lại, tiếp tục chui vào chăn, chắc nó phải rúc trong phòng hết ngày hôm nay.

"Mở cửa cho tao Quang ơi! Ướt hết rồi nè!"

Thì ra là Nhất, cái thằng tánh kỳ, lúc nào cũng vậy, xác chưa tới trại hòm mà mồm đã đòi hạ thổ, nó đi ra mở cửa, miệng vẫn kêu ca vì đang chăn ấm nệm êm thì lại bị dựng đầu dậy.

Nhìn thằng bạn ướt như chuột lột trong chiếc áo mưa rách tươm, nó phá lên cười, "cái tội thích dây dưa đi dưới trời mưa rồi lên hành xác người khác, cho chừa". Nhất mặt mũi đã tím tái hết cả, đẩy vội chiếc xe vô rồi chạy nhanh vào nhà tắm, chắc là lạnh lắm rồi, khổ thân, nhìn cứ như chuột lột thế kia mà, nó đóng cửa lại rồi trở vào trong.

"Tao có đem đồ ăn ở quê lên, mày lấy ra chứ để lâu lại hư hết!" - Nhất nói với ra từ trong nhà tắm, giọng còn run run.

Nó mở cái ba lô như vừa lôi từ trong máy giặt của Nhất ra, toàn là rau quả ở dưới quê mẹ Nhất gửi lên, có cả mấy con khô sặc với chai rượu trắng. Mưa gió lạnh lẽo thế này ngồi nhâm nhi vài ly rượu đế với khô sặc thì cũng lý tưởng quá chứ, nó gật gật đầu tỏ vẻ khoái chí.

Đem cất mớ đồ ăn, treo cái ba lô của Nhất lên móc rồi nhanh chóng nhảy lên nệm, trùm chăn nằm nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn, lộp bộp, lộp bộp, cứ thế nó chìm vào trong giấc ngủ.

"Quang có thích Lan không?" - cô bé nhìn nó với đôi mắt tròn xoe, lấp lánh hy vọng.

"Thật.. ra.. ra.. Quang rất.. rất thích Lan!" - nó vui sướиɠ đến nói không thành lời.

"Vậy mình hẹn hò đi!"

"Quang có đang nằm mơ không? Lan nhéo mình một cái đi! Để mình biết đây không phải là mơ".

Vừa dứt lời, Lan liền tát cho nó một phát như trời giáng, nó đau đến thấy mấy chục ông trời, chưa kịp than vãn, cô bé lại vả tới tấp vào mặt nó, hết tay trái rồi tới tay phải, liên tục, cứ thế cho đến khi nó không còn chịu được nữa, hét toáng lên:

"Đau quá! Lan làm cái quái gì vậy hả?"

Nó giật mình ngồi bật dậy, "hóa ra chỉ là mơ thôi sao?", nó thở dài tiếc nuối. Quay sang đã thấy Nhất ngồi bên cạnh đang mắt tròn mắt dẹt nhìn nó, thì ra cu cậu gọi mãi mà nó không dậy, nên tiện tay mát-xa mặt để nó tỉnh ngủ.

"Lan nào? Mày mơ ngủ đấy à?"

"Thì ra nãy giờ mày tát vào mặt tao à?"

Nó vùng dậy rượt Nhất chạy khắp phòng, Nhất chạy luôn ra ngoài mưa, cứ luôn miệng la lớn: "Đừng đánh Lan mà!". Nó vẫn rượt theo Nhất, mặc kệ bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước. Cả hai rượt đuổi nhau chạy khắp cả dãy trọ, miệng cứ hò hét không ngừng. Giống như nó với lũ bạn thân hồi còn bé, thời còn chưa lo chưa nghĩ, cứ thế đùa giỡn dưới trời mưa cho đến khi mệt lã đi vì lạnh..