Chương 2

" Ta nghĩ, lẽ ra ngày đó, ngươi nên để mặc ta đi"

" Y gượng cười yếu ớt, vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn."

" Tại sao?" Hắn siết chặt cánh tay y, ánh mắt tối lại

" Ha ha ha" Y điên loạn cười lớn "Ngươi còn hỏi tại sao? Thế gian này còn gì đáng cho ta sống? Không còn gia tộc, không còn người thân, pháp lực tiêu tan, nguyên khí suy yếu, đến cả một nữ nhân bình thường cũng chê ta. Ta còn gì để sống ?"

" Vậy còn...ta thì sao?"

Y ngơ ngác. Hắn? Hắn và y từ nhỏ đã là đôi oan gia không đội trời chung thế nhưng hắn lại đến nhân giới tìm y, rồi còn dùng Ngọc Long tu luyện mấy trăm năm của bản thân để cứu y. Ngoài miệng nói là muốn y sống để dày vò hành hạ, vậy mà từ khi y tỉnh lại hắn luôn ở cạnh săn sóc kỹ lưỡng. Lúc y yếu đuối nhất cũng chỉ có hắn là quan tâm y.

Mỗi đêm, y bị buộc nằm trong l*иg ngực vững chãi của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn mà chìm vào giấc ngủ. Hơi ấm của hắn không biết tự bao giờ đã xua tan tịch mịch của y, thậm chí cả hình ảnh của nữ nhân bội bạc kia cũng dần dần chìm vào quên lãng, thứ còn lại trong tâm trí y là đôi mắt phượng của hắn và cả hương sen nhàn nhạt trên người hắn.

Môi bỗng chạm phải một vật thể mềm mại, y mở to mắt, hắn hôn y...hôn y.

Hắc Long buồn cười nhìn phản ứng của người trước mặt, chỉ một nụ hôn mà y đã như thế, nếu biết những suy nghĩ đen tối trong đầu hắn thì sẽ thế nào đây? Hắn thở dài, dùng tay ôm lấy gáy y, để y tựa cằm trên vai hắn.

" Cứu ngươi đúng là uổng phí...Uổng phí tình cảm của ta."

" Ngươi..."

" Bạch Long ngu ngốc, ngươi quả nhiên là khắc tinh của ta, sao ta lại yêu phải ngươi cơ chứ?"

" Ngươi...yêu...ta?"

" Phải. Ta bị ông trời trả báo, định tìm một con ngốc long về để đùa bỡn nhưng cuối cùng khi thấy người ta đau khổ thì bản thân ta còn đau hơn."

Phải mất một lúc, y mới tiêu hóa được những lời hắn nói. Gương mặt trắng nõn như muốn bốc cháy, vành tai cũng chuyển thành màu hồng. Y bối rối cuối xuống không dám nhìn hắn.

" Đừng cố chấp nữa, cùng ta trở về đi. Mọi người đều rất nhớ ngươi, bá phụ, bá mẫu, sư phụ, những tên trong học viện...Bằng không, ít ra cũng vì ta."

" Vì ngươi?"

" Đúng. Nếu ngươi không còn lý do để sống vậy thì hãy vì ta. Chỉ cần nhìn ta, nghĩ đến ta, trở thành người của ta, sống vì ta, có được không?"

" Ta...ta không biết" Y cảm thấy mặt mình có thể đem nướng bánh được rồi.

" Chúng có thể thử mà"

Hắc Long cầm lấy bàn tay bạch ngọc hôn hôn, Bạch Long có chút do dự nhưng vẫn đứng yên ngầm đồng ý.

**************************

Màn đêm buông xuống, trên giường lớn là thân ảnh hai nam tử dây dưa tựa sát vào nhau khiến người khác đỏ mặt tim đập. Hắc Long say mê mυ"ŧ mát cánh môi hồng nhạt, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, chiếm lấy khoang miệng đối phương rồi bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương kia mà chơi đùa.

Bạch Long cũng không chịu yếu thế, tay ôm chặt tình nhân, cùng hắn trao đổi thóa dịch ngọt ngào. Lúc đồng ý kết giao với con da^ʍ long này, y đã nhất thanh nhị sở hiểu rằng cho dù có thẹn thùng trốn tránh thì trước sau bản thân vẫn là bị ăn đến mạt tịnh, đã vậy thì không cần ủy khuất chính mình, cứ thoải mái phóng túng, cùng hắn hảo hảo hưởng thụ.

Hai người à không hai long môi lưỡi quấn quýt đến thiên hôn địa ám mới chịu tách ra. Tay hắn vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn bị cắn đến đỏ bừng, mắt phượng nheo lại, hiện lên vẻ hài lòng.

" Tiểu Bạch hảo đáng yêu!"

Giọng nói trầm thấp như mị dược câu hồn đoạt phách làm hai má y nóng lên, ánh mắt trong suốt giờ đã phủ một tầng hơi nước. Hắn càng được nước lấn tới, ngậm lấy vành tai xin xắn khẽ gặm cắn.

" Tiểu Bạch...bảo bối của ta...Ta yêu cưng...cho ta đi...cho ta có được không...?"

" Da^ʍ long đáng ghét!" Y đẩy tên nào đó ra.

" Ngoan nào, ngoan nào, ta đảm bảo sẽ làm cưng thoải mái, cho cưng dục tiên dục tử ."

Long trảo xấu xa tại vùng eo mẫn cảm mà vuốt loạn một trận.

" Um..."

Cả người y vô lực ngã vào lòng hắn, trừng mắt oán giận.

" Muốn làm gì thì làm, không cần giả bộ nhiều lời."

" Ha ha ha Tiểu Bạch tốt nhất, Tiểu Bạch hiểu ta nhất."

Được bảo bối cho phép, hắn lập tức hành động, bàn tay mò vào trong vạt áo, thưởng thức làn da trơn mịn như tơ. Long trảo vô tình xẹt qua điểm nhỏ nổi lên trước ngực, thanh âm ngọt ngào của tình nhân liền bật ra.

Hắn mỉm cười đen tối, ngón tay bắt lấy khỏa anh đào mê người mà vân vê, vết chai trên đầu ngón tay không ngừng ma sát nụ hoa non mềm. Chưa từng trải qua âu yếm, hai tiểu nhũ tiêm mẫn cảm nhanh chóng vểnh lên, càng chọc người yêu thương.

" Ô ô ô...um...a...a...không cần...không...cần chạm...nơi đó...thật...thật khó chịu..."

Cả người y tê dại, cảm giác kỳ quái này y chưa từng trải qua.

" Tiểu Bạch hư, dám gạt ta, khó chịu sao lại biến ngạnh thế này hả?"

Lực đạo trên tay hắn lại tăng thêm.

" A...a...ô...a...không...a...ta...không có..."

" Ngoan, nói ta nghe, rất chán ghét sao?"

" A a...a...u...ta...ta...ta không biết...đầṳ ѵú hảo trướng...a...vừa đau...lại...vừa ngứa..."

" Khờ quá, như thế gọi là thoải mái, ta sẽ cho Tiểu Bạch càng thoải mái."

Hắn cuối đầu, ngậm lấy điểm nhỏ hồng hồng, đầu tiên là dùng đầu lưỡi nóng bỏng vuốt ve, sau đó là hút lấy rồi lại khẽ cắn.

Y ban đầu còn vùng vẫy nhưng rất nhanh liền bỏ vũ khí đầu hàng, kɧoáı ©ảʍ như sóng triều đánh úp lí trí. Thân thể không tự giác uốn cong dâng lên quả anh đào thơm ngọt, tay ghì chặt đầu nam nhân như muốn đòi thêm nhiều yêu thương. Hai đầṳ ѵú của y bị cắn hút luân phiên đến vừa đau vừa thích, thanh âm phản khán cũng đã trở thành da^ʍ khiếu rêи ɾỉ.

" A... a a...um...ân...thật... thoải mái...lại dùng lực...đúng rồi...a...hảo thích..."

" Thành thật rất đáng khen, ta thưởng cho cưng."