Chương 7: Tái ngộ

Đứng ở trên nhà sàn, A Páo hỏi Trương Lão :

-- Một chàng thanh niên đáng kinh ngạc phải không..?

Trưỡng Lão nhìn theo bóng Nam đang khuất dần sau những cây cổ thụ, ông đáp :

-- Đúng vậy, đây mới chỉ là điểm khởi đầu của một Ông Trùm, tuy nhiên con đường phía trước của cậu ấy sẽ còn rất nhiều những thử thách. Kẻ đó thật đáng sợ, ta vẫn chưa thể hình dung được rốt cuộc hắn muốn làm gì. Nhưng dù thế nào thì hắn sắp phải đối diện với một con quái vật do hắn tạo ra.

A Páo hỏi tiếp :

-- Liệu kể hết tất cả những chuyện của chúng ta cho cậu ấy nghe sẽ ổn chứ. ?

Trương Lão cười lớn :

-- Chắc chắn rồi, bởi cậu ta chính là một thành viên của đại gia đình này. Mà đã là người trong gia đình thì sẽ không bao giờ phản bội lẫn nhau. Người do các cậu dạy dỗ mà các cậu còn không biết sao..!

A Páo khẽ cười :

-- Tôi chỉ hỏi để khẳng định lại thôi, cố lên chàng trai, vận mệnh đưa cậu đến đây chỉ là một điểm dừng chân, trọng trách của cậu còn lớn lao hơn rất nhiều. Khụ...khụ...

Trương Lão lo lắng khi thấy A Páo ho ra cả máu tươi :

-- Lại sao vậy...? Vết thương vẫn chưa hồi phục à..?

A Páo lau máu trên miệng rồi đáp :

-- Ông cứ đùa, trong tất cả chúng ta đâu có ai có thể hồi phục được sau ngày hôm ấy....Đã 8 năm trôi qua nhưng cứ mỗi khi trở gió vết thương ấy lại tái phát, đau đến thấu lục phủ ngũ tạng. Không biết tôi còn có thể trụ được bao lâu nữa đâu, gió bắt đầu thay đổi rồi đấy.

Trương Lão nhìn về xa xăm, đôi mắt ông thoáng một nét buồn, ông gật đầu nói :

-- Đúng vậy, ta rất xin lỗi khi bắt cậu ấy phải gánh trách nhiệm lớn như vậy, nhưng cơn gió này sẽ thay đổi tất cả khi nó biến thành một cơn cuồng phong đầy hung bạo.

*******

Gần ra khỏi khu rừng sâu thăm thẳm, Nam nghe thấy tiếng nước chảy, Nam nhận ra đây chính là con suối nhỏ mà Đen đã bỏ mình lại 3 năm về trước. Méng Sử nói :

-- Nhớ giữ bí mật về nơi này, chúng ta chịu ơn của bố cậu nên cậu mới được đến đây. Hãy nhớ, an toàn của bọn trẻ là trên hết. Đi qua con suối này sẽ có người đón cậu. Mọi chuyện chỉ có Trương Lão là biết rõ nhất, ta chỉ khuyên cậu một điều. Đừng tin bất cứ ai ngoài bản thân mình, kể cả bọn ta và mạng sống là điều quan trọng nhất. Làm ma rồi cậu sẽ chẳng còn bảo vệ ai được nữa. Đi đi.

Nam cúi đầu trước Méng Sử :

-- Cảm ơn sư phụ, điều thứ 2 con nhất định sẽ ghi nhớ, còn đã là gia đình thì phải tin nhau. Công ơn dạy dỗ của bốn vị sư phụ cũng như sự chăm sóc của những người trong làng con xin đem tính mạng mình ra để bảo vệ. Con đi đây, bốn vị sư phụ sức khỏe gần đây không được tốt, con mong mọi người hãy bảo trọng.

Méng Sử run đôi bàn tay cảm động trước sự quan sát của Nam, nhìn cậu học trò cưng gắn bó 3 năm qua đang đi khỏi Méng Sử như một thói quen quen thuộc, ông lại nhai nhai thứ hạt mà hằng ngày ông vẫn ăn rồi dùng nó ném vào đầu Nam, ông hét lên :

-- ĐỪNG BAO GIỜ GỤC NGÃ.

Nam không quay đầu lại mà khẽ dừng một bước, Nam mỉm cười rồi tiếp tục đi thẳng theo hướng mà sư phụ đã chỉ. Mọi cảm xúc, mọi kỷ niệm những ngày tháng qua tại nơi đây tạm thời Nam giữ lại trong ký ức, con đường phía trước vẫn đang chờ đợi Nam, và lúc này đây Nam đã có trả lời cho câu hỏi của Trương Lão.

" Đã bao giờ cậu nghĩ trả thù xong cậu sẽ làm gì ? "

Nhìn ánh mắt của bọn trẻ thơ ngây, nhớ lại những ngày chúng gắn bó với Nam ngay trong những giấc ngủ, nhớ lại bé Nhi đắp thuốc cho Nam khi cơ thể Nam đầy những vết thương lớn nhỏ, nhớ cái cách mà cu Lụn bẻ đôi củ khoai chia cho Nam khi mà bụng Nam sôi lên ồng ộc những hôm Nam không hoàn thành công việc bị bỏ đói. Đặc biệt là khi nhìn bọn trẻ Nam nhớ đến em gái mình, bé Hạnh. Đã ba năm trôi qua chắc con bé mong Nam lắm, một người anh như Nam đã không hoàn thành trách nhiệm của mình, Nam đã bỏ em lại để ra đi liệu rằng con bé có tha thứ cho Nam hay không..? Những câu hỏi trong ngày trở về khiến Nam phải suy nghĩ, nhưng Nam đã nhận ra giá trị của cuộc sống này, tất cả không phải chỉ có thù hận mà còn những người thân yêu đang đợi mình, trong chúng ta ai cũng có một gia đình. Đúng vậy, Nam đã có câu trả lời cho riêng bản thân mình :

" Bảo Vệ Gia Đình."

Bọn trẻ không có tội gì cả, chúng cần phải được sống trong niềm hạnh phúc, chúng là gia đình của Nam.....Và để bảo vệ gia đình của mình, Nam phải đánh bại tất cả những kẻ muốn phá hoại gia đình đó. Đôi khi bảo vệ một thứ quý giá còn khó hơn cả trăm lần sự trả thù. Đây chính là điều mà Trương Lão muốn nhắc đến, từng ngày, từng ngày Nam đang dần hoàn thiện và trở lên chín chắn hơn, suy nghĩ sâu sắc hơn và điều đó càng khiến cho Nam đáng sợ hơn.

Đi được nửa đường, thấy ven rừng có một cái lán nhỏ, chỗ này cũng cách khá xa nơi ngôi làng bí mật, có lẽ cái lán này là của đồng bào dân tộc dùng để thả trâu, thả bò, nhưng nhìn cái lán cũ sập xệ, hình như đã nhiều năm không ai đến đây nữa. Cũng phải thôi, rừng thiêng nước độc, chẳng ai dại gì đi tận vào đây để nguy hiểm đến tính mạng. Thấy có một cái chum vỡ bên trong vẫn còn nước mưa, Nam tính tiến lại rửa mặt cho mát thì bất chợt Nam phát hiện ra gần chỗ lán có một điều gì đó hơi lạ. Bụi cây khẽ rung nhẹ rồi lại bất động, mặc dù trong rừng lúc này không có gió.

Nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, Nam bước đến cạnh cái chum vỡ, giả bộ lấy nước rửa mặt, tay chưa chạm nước Nam đã nhìn thấy phản chiếu trên mặt nước là một người đang có ý định tấn công mình từ đằng sau.

" Roạt "

-- Nước mát quá, sảng khoái thật.

Kẻ phía sau dừng nắm đấm ngay phần gáy của Nam, hắn cười lớn :

-- Tại sao không tránh..?

Nam quay lại cười :

-- Bởi nắm đấm của anh không có sát khí, nắm đấm đó không phải là đòn hạ độc thủ.

Đen cười khoái trí :

-- Thằng lỏi, hình như đã lợi hại hơn rất rất nhiều rồi. Sao chú biết đó là anh..?

Nam chỉ tay vào chum nước rồi trả lời :

-- Ở đây có một tấm gương mà..? Anh đến đón tôi à..?

Đen vỗ vai Nam gật đầu :

-- Đúng vậy, lâu rồi không gặp, xem ra giờ đây chú mày có thể đánh bại được anh rồi. Quan sát nhạy bén, cảm nhận chính xác. Có vẻ như ba năm qua chú mày không bỏ phí một chút thời gian nào cả. Anh không nghĩ là chú mày lại có thể trụ được đến ba năm đâu đấy. Đáng kinh ngạc.

Không nói nhiều Nam vào vấn đề chính :

-- Vậy tiếp theo đây anh sẽ dẫn tôi đi đâu..?

Đen thản nhiên đáp :

-- Về nhà chứ còn đi đâu nữa, bộ chú mày không định gặp lại em gái, không muốn biết cô bé hiện giờ ra sao.....ư....

Đen chưa kịp nói hết câu thì một mũi dao đã được đặt ngay yết hầu từ bao giờ, Nam rút dao còn nhanh hơn cả lời nói của Đen, khuôn mặt toát mồ hôi bởi Đen biết lưỡi dao này có ý định muốn đâm xuyên qua cổ mình, Nam lạnh lùng hỏi :

-- Em gái tôi làm sao...? Các người đã làm gì nó..?

Đen nuốt nước bọt trả lời :

-- Đáng sợ, nhưng chú mày hiểu sai ý anh rồi.....Con bé vẫn khỏe mạnh. vẫn đi học bình thường. Anh mày đâu có nói gì đâu nhỉ..? Hạ dao xuống đi, nguy hiểm đấy.

Nam thu dao lại, trước đây Nam từng coi Đen là một người bạn tốt vì đã cứu Nam nhiều lần, nhưng mấy năm qua Nam cũng dần biết được một số chuyện, Đen không chỉ hoạt động một mình, Đen tiếp cận Nam là theo mệnh lệnh của một người khác, chính người này mới là kẻ ra lệnh cho Đen đưa Nam đến nơi này.

Hiện tại chưa biết kẻ đó là ai, mục đích của hắn là gì nên Nam nghi ngờ rằng mọi thứ đều được sắp đặt. Đen là người biết rất rõ về hoàn cảnh của Nam, biết về quá khứ của bố Nam, biết cả bé Hạnh nữa. Sẽ ra sao nếu như hắn được lệnh tiếp cận bé Hạnh với mục đích xấu. Lúc này Nam chưa thể hoàn toàn tin tưởng vào Đen được, là bạn hay kẻ thù vẫn còn là một ẩn số. Nam nói :

-- Xin lỗi vì khi anh nhắc đến em gái, tôi đã hơi quá khích....Nhưng tốt nhất anh nên nhớ câu tôi từng nói tại ngôi nhà hoang. Tôi chấp nhận bị phản bội, nhưng chính tay tôi sẽ giết kẻ phản bội ấy.

Đen vẫn còn cảm nhận được sự sắc lạnh nơi mũi dao ban nãy mặc dù bây giờ con dao đã được Nam rút lại. Đen hơi lạnh người, nhưng Đen khẽ mỉm cười :

-- Bọn họ đã làm gì với chú mày vậy hả, đồ quái vật. Anh mày cũng đã nói, đừng tin ai cả, dù họ là những người thân cận với chú mày nhất.....Giờ thì đi thôi, ba năm rồi không ra khỏi rừng nhìn chú mày đã thành taczan chính hiệu rồi đấy. Trước khi quay về có lẽ anh phải tút tát cho chú mày một chút đã......Nhân dịp tết, anh sẽ chở chú mày đi mua sắm, làm đẹp, nếu chú mày có nhu cầu ứ...ừ....thì cứ bảo anh nhé. Thanh niên mà bị kìm hãm cũng không phải tốt đâu....Ha ha ha, về khoản này thì anh chắc chắn mấy lão già đó không dạy cho chú mày rồi. Đi nào, bỏ bộ mặt đó đi....Cười lên chứ.....

Nam thở hắt ra rồi lắc đầu :

-- Bớt đùa đi, đúng là tôi không thể ra bên ngoài với bộ dạng này được. Nhờ anh vậy...