Chương 2: Không phải xấu hổ

Dọc đường về, Cam Ngữ nghi ngờ phải chăng người đàn ông này không có chỗ ở, hôm nay đến đây để ở chùa một hôm? Mình vừa bỏ tiền rượu vừa bỏ tiền phòng, hôm nay coi như làm từ thiện.

Nghĩ tới đây, cô không ôm hi vọng lắm với người đàn ông số 4 ngày mai.

Cam Ngữ lật mình nằm thẳng trên giường, cảm nhận cơn sóng nhiệt đang dâng lên sau lưng, trong đầu bắt đầu nghĩ lung tung đến đôi nam nữ chó chết kia.

Cô "phù" một tiếng, ngồi dậy, quyết định làm một việc để phân tán sự chú ý.

Món đồ chơi nhỏ hôm nay vừa mua đang nằm lẳng lặng trong tủ đầu giường, Cam Ngữ cầm điện thoại tra xem hướng dẫn sử dụng và một vài chia sẻ về kỹ xảo của người mua, sau đó lấy món đồ chơi đó ra, đi vào nhà vệ sinh.

Cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Cam Ngữ nhìn gương, bản thân trong gương đang đỏ bừng hai má. Cô không ngừng nói với mình, không có gì phải xấu hổ cả, mình đã 25 rồi, là tuổi nên hưởng thụ tình ái, không xấu hổ, không phải xấu hổ.

Cam Ngữ lặp đi lặp lại trong lòng như tự thôi miên.

Cô đối diện gương, bắt đầu chậm rãi cởϊ áσ ngủ, qυầи ɭóŧ cũng bị ném vào bồn rửa tay.

Cơ thể cô gái trong gương được ánh đèn chiếu rọi dường như đang phát sáng, trắng ngần hoàn hảo, mình ngọc lả lướt.

Cô xoay người bước vào trong bồn tắm, chậm rãi nằm xuống, hít sâu một hơi, cố nén cảm giác xấu hổ đưa tay dò xuống dưới.

Khi sờ vào âm phụ, cô dựa vào cảm giác bản năng nhẹ nhàng ấn bên ngoài âm đế, xoay tròn hai cái, sau đó dè dặt tách hai môi âʍ ɦộ ra, ngón tay giữa từ khe hở trượt vào, vừa vặn rơi vào trên âm đế.

Cô thử ấn xuống, nơi đó giống như một hạt đậu đáng yêu mềm mại.

Một cảm giác tê dại kỳ diệu từ hạt đậu đỏ đó lan ra xung quanh, Cam Ngữ không nhịn được run rẩy, tiếng rêи ɾỉ từ trong miệng truyền ra, hai chân cũng không kìm được mà kẹp lại.

Cô cắn môi dưới, cố nén dư vị của kɧoáı ©ảʍ, tách hai chân ra, dùng sức xoa nắn hạt đậu đỏ trong khe suối giữa rừng rậm kia.

Ngón tay chậm rãi mài lên, kɧoáı ©ảʍ trực tiếp lan ra tứ chi bách hài, mông cũng không khỏi dao động lên xuống, hai chân kẹp chặt lại.

Nào ngờ khi kẹp chân lại, cảm giác ma sát càng thêm rõ ràng, khiến cô vừa ngứa ngáy vừa tê dại khó chịu nổi.

Nhưng nhiều hơn chính là cảm giác thoải mái, thoải mái đến mức khiến người ta ngứa ngáy mà không được giải tỏa, cô không khỏi hơi chậm lại chút.