Chương 5 (H)

Trên đường về nhà, Trình Ngọc không nói gì cả, chỉ yên lặng trốn ở phía sau xe mà nghịch điện thoại di động, ánh sáng màn hình rọi lên mặt của cậu.

Lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ, Trình Già Văn nhìn cậu qua kính chiếu hậu của ôtô. Tính tình trẻ con của cậu nổi lên, quay mặt đi, đưa lưng về phía anh.

Thỉnh thoảng sẽ có những lúc như thế này, ngay cả một câu cậu cũng không muốn nói chuyện với Trình Già Văn.

Mãi đến lúc đi về tới nhà, khi Trình Già Văn nhập mật khẩu mở cửa, Trình Ngọc đột nhiên lên tiếng. " Trình Già Văn, em muốn làʍ t̠ìиɦ."

Trình Già Văn nhập con số cuối cùng của mật khẩu, cánh cửa lập tức "két" một tiếng thì tự động mở ra.

"Bây giờ vẫn còn sớm, em không đói bụng sao? Ăn một chút gì đó rồi hãy…"

Lời nói của anh còn chưa dứt câu, Trình Ngọc đã nhón người nằm lên cổ của anh, cặp chân thon dài cũng móc vòng qua eo của Trình Già Văn.

Sự chênh lệch chiều cao khiến cho cậu trai nhỏ có hơi bất mãn, khịt khịt cá mũi, nói: " Anh không thể cúi người xuống một chút hay sao?"

Chiều cao của Trình Ngọc cũng là một trong những thứ mà cậu để ý nhất. Chỉ là cho dù cậu đã ăn bao nhiêu là rau, uống bao nhiêu sữa bò đi chăng nữa thì từ sau khi bước vào cấp ba, chiều cao 1m72 của cậu đã không còn tăng thêm nữa. Trình Ngọc chỉ cao tới tai của Trình Già Văn mà thôi, lúc hôn môi cũng cần phải nhón chân lên mới với tới, nếu như với không tới thì sẽ le lưỡi ra, giống như một chú cún con đang khát sữa.

Hai tay của Trình Già Văn đang đặt kế bên eo, liền thuận tay mà vòng qua eo của chính mình mà bưng mông của Trình Ngọc lên, hàm dưới của bản thân thì gác vào vai của cậu.

Trên người cậu trai nhỏ có mùi vị của nắng, mùi hương của dầu gội thơm mát. Làn da trắng nõn trên cổ cực kỳ non mịn, chỉ cần hơi dùng sức cắn vào thì sẽ lập tức lưu lại dấu vết.

Trình Già Văn chỉ nghĩ như thế thôi chứ không có làm như vậy.

Anh ôm Trình Ngọc đi vào phòng ngủ. Ga giường ngổn ngang nhếch nhác lúc sáng sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ lại muốn tiếp tục làm bẩn nó.

Trình Ngọc bị Trình Già Văn đặt xuống giường, môi lưỡi giao hòa, giữa khe hẽ của răng và môi còn có tiếng rêи ɾỉ ngâm nga mơ hồ phát ra.

"Chờ một chút, đồng phục của em…"

Trình Ngọc đang cảm thấy thoải mái cung không có quên việc đồng phục học sinh của cậu không thể bị bẩn. Cho nên giãy dụa từ dưới thân của anh trai bò ra, tự mình cởi bỏ đồng phục ngắn tay, lộ ra nửa người trên đang mặc áσ ɭóŧ.

Cái áo này không giống với cái áo mà cậu đã mặc lúc vận động trong tiết thể dục, cái này là do Trình Ngọc sợ núʍ ѵú sưng tấy của mình bị phát hiện cho nên đã mặc vào. Con trai thường sẽ rất sợ nó, vì vậy để bản thân thoải mái dễ chịu lại mát mẻ, cậu đã mặc một cái áσ ɭóŧ rất mỏng.

Chiếc áo hai dây mỏng từ xương quai xanh dài xuống đến thắt lưng, cùng là màu trắng nhưng lại không phải là màu trắng của áo sơ mi, mà là màu trắng hơi ngà một tí, hoặc có thể nói là màu trắng này hơi bẩn một chút. Áσ ɭóŧ này chỉ che đi hai đầṳ ѵú nhỏ xinh, phía sau hoàn toàn hở lưng, chỉ có hai dây áo đan chéo lại với nhau.

Em gái thật là quá tùy tiện rồi. Chiếc nơ bướm trên áo sơ mi vẫn còn đeo ở trên cổ, sau khi cởϊ áσ ra thì không thèm quản đến nó nữa. Cậu cúi đầu mở khóa kéo ra, vén váy lên để lộ ra qυầи ɭóŧ hình vuông chỉ có đàn ông con trai mới mặc, trông không hề có tí gợi cảm nào thế mà lại có thể dụ dỗ tầm mắt của người khác nhìn vào bên trong. Ở nơi đó có một cục u nho nhỏ nhô lên, cậu bị anh hôn cho cứng rồi, lỗ da^ʍ càng ngứa hơn, bên trong qυầи ɭóŧ ướt dẫm nước.

Trình Già Văn giúp cậu cởi chiếc nơ ra, đương nhiên là cậu sẻ không nói cảm ơn với anh. Trình Ngọc liếc mắt nhìn anh trai một cái, thế mà lại giơ chân ra, đặt lên trên ©ôи ŧɧịt̠ bự của anh, đôi chân nhỏ mang vớ trắng cách một lớp quần tây mà nhẹ nhàng xoa miết, thậm chí còn dùng ngón chân gãi gãi vào thân ©ôи ŧɧịt̠, tự cho rằng bản thân rất thông mình mà cười một cái, nói: “Anh cứng ngắc rồi nè.”

Trình Già văn liếʍ khóe môi, nhẹ giọng trả lời cậu. “Ừ.”

Trình Ngọc hơi nở nụ cười, còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh dùng cái nơ ban nãy của cậu trói hai tay lại.

Trình Già Văn giơ tay ra chạm vào đáy qυầи ɭóŧ của cậu, cách một lớp qυầи ɭóŧ mà xoa nắn ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng.

“Em gái thật sự là rất nhỏ xinh, ngay cả ©ôи ŧɧịt̠ cũng giống như thế.”

Anh nắm chặt cổ tay của Trình Ngọc, cúi đầu hôn lên đôi môi thơm ngon của cậu,

Trình Ngọc không hề cảm thấy nguy hiểm, trợn tròn mắt hỏi: “Trịnh Già Văn, anh làm gì mà lại trói em?”

Trịnh Già Văn đặt một ngón tay lên môi cậu, chặn lại câu nói tiếp theo, nói: “Em gái ngoan, để anh trai làm cho em sướиɠ nha.”

Cả người Trình Ngọc cứng đờ. Trình Già Văn cùi đầu quan sát biểu cảm của cậu. “Em không thích sao?” Ngón tay kéo căng mép qυầи ɭóŧ của Trình Ngọc rồi đột ngột ‘ba’ một tiếng, thả ra. Mép qυầи ɭóŧ búng mạnh vào người khiến cho Trình Ngọc run rẩy.

Trình Ngọc nghe xong lời nói của Trình Già Văn thì cực kỳ kinh ngạc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai mà lại thích bị gọi như vậy chứ!”

Trình Già Văn đáp: “Đó là em trai nha.”

Cho Trình Già Văn có thay đổi xưng hô một cách tự nhiên đi chăng nữa thì Trình Ngọc cũng không dễ chịu hơn là bao. Cậu quay đầu sang một bên, thì thầm: “Con mẹ anh muốn làm thì làm lẹ, trói em làm cái quái gì.”

Trình Già Văn gặm cắn vành tai của cậu, bàn tay giơ tay nắm chặt ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ xinh, dùng sức sục hai cái. “Không được chửi tục.”

Trình Ngọc bị kí©h thí©ɧ đột ngột liền kêu thành tiếng, cảm thấy bản thân cực kỳ mất mặt, không phục nói: “Em có chửi tục đâu? ‘Con mẹ anh’ cũng được coi là chửi tục à? Em còn chưa nói là ‘đυ. má’ mà!”

Ngón tay của Trình Già Văn lướt ngang qua lỗ da^ʍ ướt nhẹp bên dưới, tại môi âʍ ɦộ mà chà xát, khiến cho người dưới thân của anh run rẩy.

“Sai rồi, là anh đυ. em.”

Cả người của Trình Ngọc cong lên, hoàn toàn đắm chìm vào trong du͙© vọиɠ. Cái nơ không thể trói được hai tay của cậu, nhưng mà Trình Ngọc lại e ngại cái tay đang nắm chặt cổ tay của mình cho nên không dám là gì dại dột. Bây giờ thì cậu lại không nghĩ được nhiều như vậy, thứ cậu không thể chịu đựng được nhất chính là cảm giác trống rỗng dưới lỗ da^ʍ. Cởi ra cái nơ đang trói chặt tay ra, trên cổ tay trắng trẻo là nhưng vết lằn do bị trói. Một lằn, hai lằn,… đỏ ửng lên. Trình Ngọc chủ động cởϊ qυầи lót ra, một sợi tơ trong suốt kéo dài từ lỗ da^ʍ theo chiếc quần bị tuột xuống, đó là bằng chứng chứng minh cậu đang rất sướиɠ.

Trình Ngọc không muốn nhìn, ném qua một bên không thèm để ý tới. sau khi lau sạch dâʍ ɖị©ɧ chảy men theo đùi, hai chân thon dài của cậu lập tức quấn chặt lấy eo của Trình Già Văn.

“Anh nhanh lên.” Cậu giục anh.

“Em chưa có cởi váy.” Trình Già văn có lòng tốt nhắc nhở cậu.

Côи ŧɧịt̠ dựng đứng của Trình Ngọc từ lúc cậu mở khóa dây kéo của váy đã hoàn toàn bại lộ trong không khí. Bởi vì chưa từng trải qua sự đời, cho nên ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ này có một màu hồng phấn xinh đẹp, trông cực kỳ ngon miệng.

Cái váy mà quả mơ chỉ rũ xuống dưới thân của cậu, chỉ cần Trình Ngọc hơi nhấc mông lên là có thể tuột ra dễ dàng. Nhưng mà Trình Ngọc lại chăm chỉ mở rộng hai đùi, ra sức cọ sát thắt lưng của Trình Già Văn.

So với ©ôи ŧɧịt̠ xinh xắn phía trước thì lỗ da^ʍ đang cực kỳ ngứa ngáy lại cần được an ủi hơn, muốn được ©ôи ŧɧịt̠ to béo lấp đầy.

Trong lúc ý thức của Trình Ngọc mơ màng thi nghe có người ghé sát vào lỗ tai của cậu mà thì thầm.

“Đồ háo sắc.”

Là đang nói cậu sao?

Cậu không nhịn được mà rụt vai lại. Cậu mới không có háo sắc đâu, là do Trình Già Văn dụ dỗ cậu trước mà. Cả người anh mặc bộ âu phục, chân mang giày da, đũng quần thì lại nhô lên một cái lều to, là do bị Trình Ngọc dùng chân chà xát mà cứng lên.

Sắc mặt của Trình Già Văn tối sầm lại. Trình Ngọc mở miệng ra, nước bọt dư thừa chảy xuống, cũng là một màu trong suốt như thứ nước do con cặn bị sục mà tiết ra.

Trình Già văn hôn lên môi cậu, ©ôи ŧɧịt̠ cứng đến tím xanh chậm rãi đâm vào bên trong lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ của cậu. sau khi Trình Già Văn hoàn toàn cắm đi vào thì lập tức nâng mông của Trình Ngọc lên, bắt đầu từng đợt đυ. sâu vào bên trong Trình Ngọc.

“Sâu quá… !”

Trình Ngọc bám vào tay của Trình Già Văn, ©ôи ŧɧịt̠ thô to của anh cắm sâu vào bên trong lỗ da^ʍ, cậu không biết vì sao Trình Già Văn lại dừng sức lớn đến như thế. Áσ ɭóŧ của cậu bị kéo lên trên, lộ ra vυ" nhỏ bên phải. Vυ" của cậu quá nhỏ, một bàn tay của cậu cũng có thể ôm được hết, càng không nói đến bàn tay to hơn tay của cậu một vòng lớn của Trình Già Văn.

Bỗng nhiên cậu xuất hiện cảm giác cực kỳ xấu hổ, giơ tay ra muốn che vυ" nhỏ lại, nhưng lại bị Trình Già Văn nhanh hơn một bước chiếm lấy. Người đàn ông cúi đầu xuống ngậm lấy núʍ ѵú cứng ngắc đỏ mọng phía trên, dùng đầu lưỡi và hàm răng của anh vừa cắn vừa mυ"ŧ.

“Không muốn, không muốn.” Trình Ngọc rên rĩ.

Trình Già Văn ngước mắt nhìn cậu, ©ôи ŧɧịt̠ cũng dập nhanh hơn, núʍ ѵú cũng bị anh liếʍ ướt nhẹp.

Sắc mặt của anh tối sầm, động tác cũng dần dần chậm lại, vừa cắи ʍút̼ núʍ ѵú bên phải, một tay khác luồn vào vυ" nhỏ bên trái đang bị che lấp trong lớp áσ ɭóŧ mà xoa nắn, dùng sức mà nhào nặn vυ" nhỏ thành đủ mọi hình dạng.

Trình Ngọc vừa rơi nước mắt vừa mắng ánh: “Trình Già Văn anh điên rồi sao? Không vui cái gì chứ… Là do chính anh muốn dập nhanh như thế này mà.”

“Xin lỗi em.” Trình Già Văn hôn một cái lên núʍ ѵú đỏ hồng bị ăn ngắm cắn.

“Không phải là xin lỗi núʍ ѵú của em, anh phải xin lỗi em chứ!”

Trình Ngọc càng tức giận hơn, hung hăng mà xoay eo nhỏ, lỗ da^ʍ cũng ra sức siết chặt lại.

Trình Già Văn đè cậu lại, mạnh bạo mà dập vào sâu bên trong lỗ da^ʍ. Anh vén tóc của Trình Ngọc ra, hôn vào thái dương ướt đẫm mồ hôi của cậu. “Đừng có lộn xộn, sẽ rơi ra ngoài đó.”

Trình Ngọc thở phì phò. “Không làm, em không làm nữa. Anh cút ra ngoài đi.”

Em gái cáu kỉnh rồi.

Trình Già Văn suy nghĩ nửa giây, sau đó thì buông tha cho núʍ ѵú bị anh chà đạp nãy giờ, ôm chặt lấy cậu mà tập trung dùng ©ôи ŧɧịt̠ của anh đυ. cậu.

“Trình Già Văn! Anh không nghe hiểu tiếng người hay sao, em nói là em không làm nữa, em không có sướиɠ… A a.”

Trình Ngọc phản kháng không có hiệu quả, mỗi một cú dập của Trình Già Văn là ©ôи ŧɧịt̠ của anh lại đâm vào nơi sâu nhất bên trong lỗ da^ʍ của cậu, phá nát vách thịt mềm mại bên trong khiến cho nước tràn bờ đê, chảy hết ra ngoài.

Miệng của cậu cũng bị chặn lại, Trình Già Văn cuốn ấy đầu lưỡi của Trình Ngọc, khiến cho cậu chỉ có thể phát ra âm thanh rêи ɾỉ nghẹn ngào.

Trình Ngọc muốn cắn một cái vào lưỡi của Trình Già Văn, nhưng bản thân cậu lại không thích vị sắt của máu tươi, cho nên không cắn xuống. Hơn nữa cậu cũng rất thích hôn môi, thích hơn cả việc bị một ©ôи ŧɧịt̠ đυ. vào lỗ da^ʍ.

Đâm ©ôи ŧɧịt̠ vào quá sâu sẽ rất đau, Trình Già Văn lại cố tính giống như muốn nhìn thấy cậu bị đau như thế.

Trình Ngọc lập tức rơi nước mắt, bởi vì suy nghĩ của bản thân mà cảm thấy oan ức, trên lông mi ngắn ướt đẫm nước mắt.

“Em nói là sâu quá rồi anh không nghe thấy sao, a… đau quá.” Trình Ngọc khóc đến mức nấc lên.

Đến lúc này thì Trình Già Văn cũng ý thức được bản thân anh có hơi quá đáng rồi, vội vã dừng lại động tác dưới thân, hôn lên đôi mắt của em gái.

“Con mẹ anh làm gì mà lại đâm sâu như thế chứ?” Trình Ngọc uất ức lên án hành vi của anh, ỷ vào việc Trình Già Văn cưng chiều mình mà lại bắt đầu nói tục.

Trình Già văn nâng gương mặt của cậu lên, liếʍ mυ"ŧ những giọt nước mắt trên đó. “… Anh muốn đυ. vào trong.”

Trình Ngọc trừng anh, cãi lại. “Cái gì cơ? Anh còn muốn đυ. vào trong nào nữa?”

Bàn tay nóng hổi của Trình Già Văn đè xuống bụng của Trình Ngọc.

Trình Ngọc cùi đầu xuống nhìn, sau đó thì ngẩng đầu lên.

Hai giây, ba giấy,…

“Trình Già Anh anh điên rồi sao? Buông em ra, em không làm với anh nữa, anh bị cái quái gì vậy?”

Trình Ngọc có chút hỗn loạn muốn đứng dậy chạy trốn. Cậu đương nhiên là biết anh muốn làm cái gì.

Anh trai của cậu thật sự là một tên điên.

Sao lại có thể làm như thế…

Cậu là con trai mà.

Trình Ngọc lại bị đè xuống giường. Người đàn ông trên thân cậu so với cậu còn to khỏe hơn, ©ôи ŧɧịt̠ nặng trịch siêu to khổng lồ kia không phải là thứ mà người bình thường có thể so được, vậy mà anh lại cắm nó vào trong lỗ da^ʍ ướŧ áŧ của cậu, mạnh mẽ vào dập vào sâu bên trong, bàn tay đang đặt ở trên bụng của trình Ngọc cũng bắt đầu vuốt ve, sau đó nắm chặt lại.

“Ha a!”

Trình Ngọc trợn tròn mắt. Thật sự là đυ. vào rồi, nhưng mà đυ. vào trong đó rồi thì sao chứ… cho dù cậu có nhiều ra thêm một cái lỗ so với người khác thì Trình Ngọc cũng không có tử ©υиɠ, căn bản là sẽ không mang thai!

“Không muốn, anh ơi… Anh nhẹ một chút, đừng như vậy mà. Đừng mà, em khó chịu lắm… anh ơi.”

Trình Ngọc gào khóc. Lần này là thật sự cảm thấy sợ hãi, chủ động ôm chặt lấy Trình Già Văn cầu xin anh dịu dàng một chút, đừng có mà đυ. sâu như vậy.

Cậu bắt đầu cảm thấy mông lung. Nếu như bản thân thật sự có thể… vậy thì mỗi lần Trình Già Văn bắn vào trong cậu đều không có móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.

“Nha… Em không muốn mang thai, không muốn có con đâu. Anh ơi…”

Bản thân cậu vẫn còn là con nít có được không, cậu mới không thèm có một đứa nhỏ do chính mình mang thai chín tháng mười ngày sinh ra đâu. Ngay cả bản thân mình cậu còn không chăm sóc tốt, thì càng không nên đi chăm sóc cho người khác.

“Không có em bé, chỉ có Trình Ngọc, chỉ có mình em thôi.”

Rốt cuộc thì Trình Già Văn cũng lên tiếng an ủi cậu, anh hôn lên gò má cùng với chóp mũi hồng lên vì khóc của cậu.

Trình Ngọc cúi đầu dụi vào cổ của anh, bị anh dọa cho đàng hoàng trở lại, trở thành một đứa trẻ ngoan vô cùng nghe lời. Mãi cho đến khi Trình Già Văn giơ tay ra xoa đầu của cậu, trình Ngọc mới đình chỉ gào khóc.

Âʍ ѵậŧ của Trình Ngọc bị niết đến cao trào, bắp đùi non mịn của cậu ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt. Trình ngọc cuối người ngậm can ©ôи ŧɧịt̠ của Trình Già Văn vào trong miệng, cái miệng nhỏ cố nuốt ©ôи ŧɧịt̠ to bự đến mức lòi ra một cục. Nhưng mà cậu tình nguyện làm như vậy. Chỉ cần không bắn vào bên trong, bây giờ anh muốn gì cậu cũng sẽ chiều theo.

Cuối cùng thì Trình Già Văn bắn lên trên mặt của Trình Ngọc, ngay cả tóc cũng bị dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trình Ngọc lè lưỡi nhỏ ra liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt, hừ một tiếng nói: “Thật là khó ăn.”

Biết rằng Trình Già Văn đã xuất tinh, hoàn toàn không có đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy bụng nhỏ của mình, Trình Ngọc lại biến trở về bộ dạng cáu kỉnh lúc đầu.

Em gái là đồ ngốc không bào giờ chịu ghi nhớ.

Nha nha nha nha cậu rất thích những cậu bé yếu ớt nhỏ nhắn đó.