Chương 7

Một lúc lâu sau Trình Ngọc mới xuống dưới lầu, chỉ thấy Trình Già Văn xắn tay áo sơ mi lên một nửa, khom người bưng đồ ăn cùng với báy đũa đặt lên giữa bàn.

Trình Ngọc cúi đầu thuần thục mà buộc tóc đuôi ngựa, sau đó cậu đi tới bên bàn ăn, xoi mói nói: “Chỉ có nhiêu đây?”

Trình Già Văn dừng lại một chút, nói: “Em muốn ăn cái gì? Anh có thể gọi ship cho em.”

Trình Ngọc ủ rũ kéo ghế ra, ngồi xuống. “Không thèm. Như vậy cũng được rồi, em đói anh ơi.”

Kỹ năng nấu cơm của Trình Già Văn luyện thành từ hồi anh ở một mình lúc học đại học, sau khi anh tốt nghiệp thì chưa vào phòng bếp lại lần nữa. Lúc anh và Trình Ngọc ở cùng nhau thì thường sẽ gọi đồ ăn ngoài, số lần tự mình nấu cơm đã ít nay lại càng ít hơn, trình độ cũng bình thường.

Trước kia ở nhà họ Trình đều là do bác Giang nấu cơm. Tay nghề nấu nướng của bác Giang rất ngon, miệng của Trình Ngọc bị nuôi đến kén ăn, những món ăn ở các hàng quán bình thường đều nuốt không trôi, chứ đừng nói tới là đồ ăn do anh trai của cậu làm. Tuy rằng anh nấu cũng không dở, nhưng mà trình Ngọc vẫn chê.

Trình Ngọc không thích ăn cơm bằng chén, cậu dựa vào mép bàn xới chút cơm mà ăn. Lượng cơm của cậu cũng nhỏ đến đáng thương, ăn chưa tới một chén mà đã no căng.

“Em ăn nó rồi.” Trình Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Để em rửa chén cho.” Coi như là có chút lương tâm, không thể có chuyện gì cũng để cho anh trai của cậu làm hết.

Nhưng Trình Già Văn lại cự tuyệt. “Em lên lầu đi, bát đũa để anh rửa.”

Trình Ngọc cũng không miễn cưỡng nữa, xoay người đi lên lầu. Cậu không về phòng ngủ mà đi vào phòng tắm.

Lọ thuốc màu trắng bị cậu bỏ vào trong túi váy màu đen, khi cởi váy ra thì va vào đất, phát ra tiếng ‘rầm’ và ‘loạng xoạch’ của thuốc va vào thành lọ.

Trình Ngọc rụt cổ lại, cẩn thận từng li từng tí bỏ quần áo vào trong sọt đồ dơ.

Cậu vẫn luôn cảm thấy mang theo bên người sẽ an toàn hơn. Cậu chưa bao giờ lấy quá nhiều thuốc, mỗi lần Nhạc Khải đưa cho cậu cũng sẽ dùng một lọ nhỏ không có nhãn dán gì để che giấu.

Lúc ban đầu thì Nhạc Khải chỉ dùng một tờ giấy gói hai viên thuốc lại, khi đưa đến cho cậu còn cực kỳ do dự, hỏi cậu thật sự muốn uống sao, uống thuốc này vào có thể sẽ đau đầu nôn mửa, thậm chí là xảy ra một số chuyện không mong muốn.

Nhưng khi Trình Ngọc nghĩ đến Trình Già Văn, cậu lập tức cảm thấy mình không thể không uống nó.

Loại thuốc viên to tròn này, cậu đã uống được một năm rồi. Trong khoảng thời gian dùng thuốc thì cơ thể cũng không có thay đổi gì lớn, cũng không gặp phải các tác dụng phụ như người khác nói tới. Khi miệng của cậu quen thuộc với mùi vị cam đắng của thuốc, lá gan của cậu cũng to hơn.

Cứ như thể cậu chỉ cần bước qua một bước này thì chiến thắng sẽ thuộc về cậu, cậu sẽ thắng.

Nếu như Trình Già văn biết cậu uống loại thuốc này thì sẽ có biểu cảm và suy nghĩ như thế nào nhỉ?

Cậu vẫn luôn nghĩ về nó.

Vừa sợ hãi bị phát hiện nhưng cũng chờ mong bị phát hiện.

Cậu rất khó có thể nói đây là tâm trạng như thế nào, chuyện bung bét đến mức này là bắt đầu từ khi nào.

##

Khi vừa lên cấp ba, Trình Ngọc đã đánh tên mập cùng bàn vì lời nói độc ác của nó. Trình Già Văn đã che chở cho cậu, anh giải quyết người nhà của tên mập kia khiến cho nó tự động nghỉ học.

Chuyện này đúng lúc bị mẹ Trình vừa đi du lịch trở về sẵn tạt qua nhà thăm con trai biết được trong cùng một ngày.

Không phải Trình Ngọc sợ người nhà họ Trình. Từ trước đến giờ cha Trình và Mẹ Trình đều mặc cậu muốn làm gì thì làm. Khi Trình Ngọc mười mấy tuổi đã làm hỏng rất nhiều cái sọt to nhỏ khác nhau, thái độ của hai ông bà vẫn luôn là “Để cho anh trai nó quản đi, chúng ta quản không nổi.”

Chạng vạng, mẹ trình ngồi ở trong phòng khách chờ con trai trở về. Trình Già Văn nắm tay em gái của anh, đỡ cậu từ trên xe xuống.

“Anh không cần phải để ý đến em, em có thể tự mình đi được!” Trình Ngọc bất mãn đùa giỡn anh, nhưng hai chân lại cực kỳ thành thật mà đi theo sau anh. Cậu không thể nào nghĩ ra được lý do bản thân không thể về nhà, cho nên chỉ có thể theo Trình Già Văn trở về mà thôi.

Bác Giang mở cửa ra, nhìn thấy hai người bọn họ thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân đã trở về.”

Trình Ngọc nghe xưng hô như thế thì khịt mũi coi thường. Bây giờ cũng không phải là mười mấy năm về trước, cái gì mà phu nhân rồi lão gia, thật sự rất kỳ quái.

Bác Giang ở phía sau nháy mắt với cậu nhưng mà cậu hoàn toàn không thấy.

Đã rất nhiều năm rồi cậu chưa gặp lại mẹ Trình. Cái nhà này tuy nói là nơi đã nuôi lớn Trình Già Văn với Trình Ngọc nhưng rất ít khi có khách ghé thăm, hiện tại thì ngay cả cha Trình và mẹ Trình đều không ở nơi này, cả căn nhà chỉ còn lại người hầu cùng với bác Giang đã chăm sóc cậu từ nhỏ đến lớn.

Sau khi Trình Ngọc đến nhà họ Trình một thời gian lâu dài thì mới phát hiện tình cảm vợ chồng giữa cha Trình và mẹ Trình không tốt. Khi Trình Già Văn còn nhỏ thì cả hai còn tốn sức che giấu, sau khi anh trưởng thành rồi thì cả hai trực tiếp ly thân, mỗi người ở một nơi.

Giữa cặp cha mẹ này đối với Trình Ngọc không tồn tại một chút yêu thương nào, việc cậu còn ở trong nhà họ Trình đến bây giờ cũng bởi vì Trình Già Văn.

Mẹ Trình liếc nhìn qua đôi tay hai người đang nắm chặt, nói: “Trình Ngọc cũng đã lớn như thế này rồi ha.”

Trình Già Văn gọi bà một tiếng ‘mẹ’, Trình Ngọc thì không biết nên gọi gì, nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh trai cậu.

Cả người của mẹ Trình căng thẳng, nhìn thấy con trai của bà buông bàn tay của Trình Ngọc ra, dịu dàng xoa đầu của cậu, nói: “Gọi mẹ đi.”

Trình Ngọc cứng đờ kêu một tiếng ‘mẹ’.

Bữa cơm này cậu ăn trong mơ màng. Trình Ngọc nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai, cho nên cậu lập tức vội vàng ăn cơm xong thì chạy ra ngoài.

Trước khi đi, mẹ Trình còn nhắc nhở cậu: “Con cũng không còn nhỏ nữa, đã lớn như thế này rồi thì đừng có gây chuyện nữa. Vừa mới nhập học ngày thứ nhất đã gây phiền phức cho anh trai của con rồi.”

Ngoài mặt Trình Ngọc thảo mai thưa dạ, nhưng trong lòng cậu nghĩ cái gì thì ai biết.

Sau đó thì mẹ Trình giới thiệu người bạn gái thứ hai cho Trình Già Văn. Đó là một cô gái có vóc dáng đẹp đẽ, ngực rất to, đồng thời còn tự mình dẫn cô gái đó về nhà.

Trình Ngọc nhìn mẹ Trình cười khanh khách giới thiệu cô gái đó cho cậu. Cô gái đó muốn bắt tay cậu, bàn tay với móng tay được cắt dũa tỉ mỉ đột ngột đưa ra khiến cho cậu hoảng hốt.

Trình Ngọc thẳng thắn không bắt tay cô gái đó, trực tiếp hỏi: “Anh của con đâu?”

“Anh con vẫn còn ở công ty. Chúng ta ăn cơm trước không cần chờ nó.”

Vậy bây giờ bọn họ tới đây để làm gì? Đôi mắt của Trình Ngọc không khống chế được nhìn về phía bộ ngực của cô gái đó.

Mãi cho đến khi Trình Già Văn về đến nhà Trình Ngọc mới lặng lẽ nói: “Thì ra là anh thích ngực to.”

Trình Già Văn liếc mắt nhìn cậu.

Trình Ngọc trề môi: “Dung tục!”

Khi ngồi trên ghế sopha xem tivi thì Trình Ngọc vẫn không ngừng nhìn về phía ngực của cô gái đó. Có lẽ là do tầm mắt của cậu quá mức rõ ràng cho nên Trình Già Văn đã giơ tay ra che mặt cậu lại, nghiêng người nói bên tai cậu: “Con nít không nên xem ba cái thứ này.”

“Em nhỏ ở chỗ nào? Em mười bảy rồi có được không!” Trình Ngọc lên tiếng phản bác.

Bỗng nhiên, mẹ Trình ho khan một cái rất to. “Già Văn, con lớn già đầu rồi mà vẫn còn bắt nạt em gái con.”

Trình Ngọc hất cằm lên, sau đó lại nghe mẹ Trình nói tiếp: “Hơn nữa Trình Ngọc còn là một bé gái, hai đứa không thể náo loạn như khi còn nhỏ được.”

“Mẹ, nếu mẹ và Dương Xảo không có chuyện gì nữa thì hai người về trước đi.” Trình Già Văn bất thình lình lên tiếng đuổi người.

Trình Ngọc ngơ ra, trong đầu lập tức ‘bùm’ một tiếng, tâm trạng cũng đột nhiên bất an.

Những người hậu đang đi tới đi lui và người con gái đang ngồi ở đầu khác của so pha đều có thể sẽ trở thành người cười nhạo cậu.

Là một người song tính, không có nửa điểm quan hệ huyết thống nào với nhà họ Trình, bị nuôi lớn đến chừng này nhưng lại để tóc dài và mặc váy, nhưng âm thanh và tướng mạo của cậu lại giống với con trai. Trông cậu như một trò hề không ra ngô ra khoai gì cả.

Mẹ Trình không nhắc tới thì cậu đã muốn quên mất chuyện này rồi, vì sao nhất định phải nhắc nhở cậu vào lúc này cơ chứ, nhất định phải tát cậu một cái thật mạnh để cậu tỉnh lại sao.

Không phải giữa người nhà với nhau phải thân thiết như thế này sao, hay là có phải là cậu cho dù không làm cái gì thì cũng là sai sao.

Trình Ngọc nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ở trên sopha. Cậu bấc giác mà nghĩ, mẹ trình đang đề phòng cậu sao?

Bà đang sợ cái gì chứ?

Trình Ngọc nghiêng đầu nhìn anh trai của cậu, như để chứng minh suy nghĩ của mình mà lặng lẽ đặt tay của mình vào trong lòng bàn tay của anh.

Trình Già Văn nhìn cậu, Trình Ngọc nháy nháy mắt, nở một nụ cười tươi.

Từ sau mười bốn tuổi thì Trình Ngọc rất ít lấy lòng anh như thế này. Trình Già Văn cúi đầu nhìn vào mắt của cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Đôi mắt của Trình Ngọc nhìn về phía của mẹ Trình, nụ cười trên khóe miệng càng thêm chân thật, càng thêm thật lòng một chút.

“Em buồn ngủ, anh ơi.”

Sắc mặt của mẹ Trình trở nên cực kỳ khó coi.

Chậc, thì ra là sợ cậu cùng với con trai của bà quấn chặt lấy nhau.

##

Sau khi Trình Già Văn hẹn hò với Dương Xảo thì sẽ có một buổi tối không về nhà, Trình Ngọc cố ý mách chuyện này lại cho Từ Nghiên Kỳ nghe, muốn khiến cho cô bạn thuở nhỏ này của cậu triệt để cắt đứt sự ảo tưởng của cô với anh trai của cậu.

Từ Nghiên Kỳ thì ngược lại, vậy mà lại an ủi cậu: “Anh Trình không có ở nhà có phải cậu ăn cơm một mình rất khó chịu phải không? Cũng đúng, dù sao thì từ nhỏ tính tình của cậu đã rất kỳ cục rồi.”

Trình Ngọc tức muốn chết. “Ai làm giá hả? Hơn nữa anh ấy cũng không phải là ngày nào cũng về nhà ăn cơm!”

Từ Nghiên Kỳ vuốt vuốt lưng của cậu, giúp cậu thuận khí. “Nhìn xem, cậu cáu kỉnh rồi đó.”

Về đến nhà, Trình Ngọc càng nghĩ càng oan ức, ngay cả cơm mà bác Giang làm cũng không còn ngon nữa. Cậu nhìn bát cơm mà rơi nước mắt.

Bác Giang nhìn thấy cũng chỉ nói: “Sớm muộn gì anh của con cũng sẽ có bạn gái. Con không thể cứ ôm lấy anh của con, không cho cậu ấy quen bạn gái sao?”

“Dựa vào cái gì anh ấy có thể có bạn gái, có thể buổi tối mỗi tuần đều không trở về nhà?” Trình Ngọc ngẩng đầu lên án, nước mắt cứ tiếp tục rơi xuống, từ mắt đến khóe miệng rồi rơi xuống chén cơm, khóc như còn mèo mướp nhỏ.

Bác Giang cạn lời. “Anh của con cũng đã hai mươi sáu, người bạn gái trước bị con dọa chạy mất dép rồi con còn muốn làm gì nữa…”

“Con không có!” Trình Ngọc trợn to mắt. “Con chả làm gì cô ta cả… Là do hai người bọn họ tự động cãi nhau! Mắc mớ gì đến con?” Trình Ngọc cực kỳ oan uổng.

Tất cả đều bởi vì Trình Già Văn.

Cậu bị hàm oan, đồng tính, bị người con gái mình thích xem bản thân như bạn thân, tất cả đều bởi vì tên chó chết Trình Già Văn!

Trình Ngọc tức đến mức đũa cũng cầm không chắc.

Cậu biết Trình Già Văn không thật sự thích Dương Xảo, anh quen cô gái đó chỉ vì nghe theo lời của mẹ Trình mà thôi.

Trời sinh Trình Già Văn giống như bị thiếu hụt tình cảm, cho dù là Lạc Vi trước đó hay Dương Xảo của bây giờ thì bọn họ đều không thể ở bên anh lâu dài được.

Chỉ là như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho Trình Ngọc đố kỵ rồi.

Thân phận của cậu khiến cho cậu không thể giống như những nam sinh khác mặc quần tây, thắt cà vạt. Càng không thể hẹn hò với bạn gái. Ngay cả dươиɠ ѵậŧ của cậu cũng cực kỳ nhỏ xinh, không có cách làm phát huy tác dụng vốn có của nó.

Vậy thì dựa vào cái gì mà Trình Già Văn lại có thể!

Trình Ngọc sắp trải qua sinh nhật thứ mười tám rồi, trước sinh nhật một tuần cậu đã cúp tiết đi ra ngoài, cả một ngày cũng không về nhà. Cậu đi vào trong một khách sạn cũ nát không cần chứng minh nhân dân khi thuê phòng, nghe tiếng giường động đậy ở sát vách đến nửa đêm, vừa sợ sệt vừa oan ức. Cậu cuộn mình trong chăn, co lại thành một cục, lén lút mắng anh trai của cậu.

Sau đó Từ Nghiên Kỳ kể lại cho cậu, cả ngày hôm đó nhà họ Trình đèn đuốc sáng choang, Trình Già Văn vì đi tìm cậu mà ngày hôm sau ngay cả công ty cũng không đến.

Từ Nghiên Kỳ phê bình Trình Ngọc. “Anh Trình rất là quan tâm cậu, cậu đừng có lúc nào cũng làm mình làm mẩy với anh ấy!”

Trình Ngọc gật đầu. “Ừ, dù sao thì tớ cũng là em gái của anh ấy mà.’

Đây là lần duy nhất cậu thừa nhận bản thân là con gái.

Ngày thứ hai Trình Ngọc trở về nhà, không có một chút chột dạ cùng hổ thẹn gì khi làm sai. Cậu trực tiếp nói với Trình Già Văn: “Em không có chỗ nào khác có thể đi, cũng không thể đi đâu được, vì vậy mới trở về. Anh chia tay cô gái kia đi, em không thích cô ta. Anh cũng đừng đi qua đêm nữa, anh trai.”

Cậu bị nuôi đến lớn tới chừng này, chỉ một lát nữa thôi là sẽ mười tám tuổi, ngoại trừ biết nổi nóng cáu giận ra thì gần như là không có khả năng gì.

Bản thân Trình Ngọc cũng biết điều này.

Cậu là một kẻ bất tài vô dụng cái gì cũng không biết làm.

Cho nên cậu tự dâng mình đến trên giường của anh trai cậu.

Mẹ Trình càng sợ cậu sẽ làm cái gì đó, cho dù là xuống địa ngục cũng sẽ lôi Trình Già Văn theo cùng.

Tất cả mọi người đều không muốn dễ chịu.