Chương 1.4

"Ô Ô!"Trần Côn chấn động toàn thân. Bởi vì biết bản thân cùng người khác không giống nhau, đối với cái tiểu huyệt mang đến nỗi sỉ nhục này của mình thì trừ lúc tắm rửa, hắn rất ít khi chạm vào. Vì sợ bị phát hiện khác người, hơn hai mươi năm đều không dám quen bạn gái, cũng không biết sự mỹ diệu của tư vị kia. Đầu lưỡi linh hoạt của Vương ca vừa liếʍ qua tiểu huyệt, côn ŧᏂịŧ phía trước của Trần Côn liền nhịn không được bắn ra chầy nhầy trắng đυ.c, tất cả đều rơi xuống trên đầu Vương ca.

"Ha ha ha ha ha, nhìn tiểu tao hóa này xem! Mới bị liếʍ liền sảng bắn!"

Nhóm người cười vang, càng thêm thô bạo mà véo đầṳ ѵú Trần Côn: "Tao hóa, xoa vυ" ngươi có thích hay không?"

"Khẳng định có! Mày không thấy đầṳ ѵú hắn đều ngạnh! Về sau cho hắn hai liều để cho hắn chảy sữa, đảm bảo giống như con gái!"

Phun sữa? Trần Côn đã có chút phản ứng trì độn. Cái gì mà phun sữa? Hắn... Hắn như thế nào mà sẽ giống con gái.

Vẻ thanh thuần, tuấn tú trên mặt thay bằng khuôn mặt đỏ ửng, miệng bị qυầи ɭóŧ của bản thân lấp kín, ô ô kêu, toàn thân trần trụi, hai chân mở lớn, tiểu huyệt bị đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp. Đám người nhìn thấy bộ dáng trước mắt, quả thực muốn lập tức lao đến cắm vào trong tiểu huyệt Trần Côn, làm cho hắn tao lãng vặn mông cầu thao.

Dưới ánh nhìn của đám người hắc bang, lại bị tiền bối mình kính trọng dùng đầu lưỡi liếʍ tiểu huyệt của mình, bên tai lại trần đây ô ngôn uế ngữ, ý thức Trần Côn dần trở nên mơ hồ, từng đợt kɧoáı ©ảʍ tích tụ như sóng triều, toàn thân run rẩy. Ngay khi sắp đạt đến cao trào, qυầи ɭóŧ trong miệng hắn bỗng nhiên bị kéo ra, đầṳ ѵú bị véo mạnh một cái, tiểu huyệt cũng bị dùng sức hút, sảng đến mức tận cùng lãng kêu tức khắc vọt ra ngoài miệng.

"A a ~ a ~~ cao trào ~~" Trần Côn không ý thức được mà rêи ɾỉ kêu lãng, giống như nữ nhân bị làm đến cao trào toàn thân run rẩy, "Không, không được ~~"

Hắc lão đại nhìn Trần Côn sảng đến bộ dạng cái gì cũng không biết, vừa lòng gật đầu.

"Đem hắn nhốt lại, từ ngày mai ta sẽ đích thân dạy dỗ."

Trần Côn bị nhốt trong phòng giam.

Trên tường trong phòng dán đầy ảnh chụp khó coi, nơi thông gió duy nhất là lỗ thông gió bên tường, lại thông sang một cái phòng thối nát khác. Cả một đêm, Trần Côn căn bản là không tài nào ngủ được. Từ phòng cách vách liên tục truyền đến tiếng kêu lãng không ngừng, tựa hồ biết bên phòng giam khóa kín bên này là ai, đám người kia cả đêm đều hưng phấn dị thường, đầy miệng ô ngôn uế ngữ.

Trên người Trần Côn trần như nhộng, cuộn tròn ở góc phòng, tận lực rời xa lỗi thông gió kia. Nhưng hắn mở to mắt liền thấy vô số ảnh chụp lộ liễu, nhắm mắt thì cái miếng rêи ɾỉ, tiếng thân thể va chạm nhau, tiếng nước dính nhớp nhớp càng rõ ràng rành mạch.

Hắn còn nhỡ rõ Hắc lão đại từng nói, ngày mai muốn đích thân dạy dỗ hắn. Ngày này quả thực giống như ác mộng, nhiệm vụ nằm vùng của bản thân thất bại, bị đám người hắc bang lột sạch quần áo nhục nhã, lại nhìn tiền bối mình kính trọng bị thao như chó mà kêu lãng, bị tiền bối liễm huyệt...

Tưởng tượng đến liếʍ huyệt, tiểu huyệt phía dưới của Trần Côn lại hơi co rút lại, lại chảy ra chất lỏng trong trong. Lại nghe thấy tiếng kêu lãng cách vách, nghĩ đến có lẽ tiền bối đang ở cách vách, chu mông lên chịu thảo, Trần Côn cảm thấy chính mình lại có cảm giác.