Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bàn tay đang cầm Khô Khương hơi nắm chặt lại, Minh Khương dời tầm mắt, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe huyền phù đã đến gần trường học. Là ngôi trường nổi tiếng nhất ở Đế quốc Lotus, Trường quân đội Đế quốc Lotus có diện tích rất lớn.

Từ chiếc xe huyền phù nhìn xuống, có thể thấy một khu rừng rộng lớn bí ẩn và một số vùng đất hoang.

Theo giới thiệu của trường, những nơi này được dùng để đào tạo học sinh.

Chiếc xe huyền phù đột ngột dừng lại, gọi lại mọi suy nghĩ dư thừa của Minh Khương.

Cậu vừa định đứng dậy thì Roth, người đã im lặng hơn mười phút, đột nhiên ôm lấy cánh tay cậu.

"Chờ một chút, để người phía trước xuống trước. Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, xe huyền phù sẽ dừng ở cổng trường ba phút."

Roth nói, đẩy Minh Khương đang nóng lòng ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Minh Khương sửng sốt, quên rút tay lại.

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào tay Roth hồi lâu mới chợt nhớ tới việc rút tay về.

Roth cũng nhận ra động tác của mình không tốt lắm nên vội vàng giơ tay lên, buông cánh tay Minh Khương ra.

"Ý tôi là, đợi đến khi bớt người rồi mới xuống. Đừng vội như vậy."

Trên chiếc xe huyền phù này có không ít sinh viên đang nói chuyện, lúc đó đã có rất nhiều học sinh kéo hành lý đứng ở cửa.

Minh Khương nhỏ giọng cảm ơn.

"Ùi, không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi" Roth ngượng ngùng cười nói: "Đúng rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau báo cáo đi."

Minh Khương kinh ngạc, đôi mắt xanh xinh đẹp khẽ chớp, ánh mắt nhìn về phía Roth dừng lại một lúc lâu.

Nhưng cậu lại không thấy có chút miễn cưỡng nào, Minh Khương rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, cậu lại không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc khó chịu nào từ Roth.

Minh Khương có chút bối rối. Roth đã biết mình đến từ hành tinh rác, tại sao lại không tránh né?

Từ những gì học được trên Tinh võng trong khoảng thời gian này, mọi người nên tránh xa những người ở khu vực tị nạn và hành tinh rác như rắn rết bọ cạp mới đúng.

Trên xe, sinh viên gần như đã xuống hết, Roth đứng dậy kéo Minh Khương xuống: "Tôi đã từng tới đây, biết điểm đăng ký ở đâu, chúng ta cùng đi."

“...” Minh Khương nói: "Được."

Cửa lớn trường quân đội đế quốc Lotus rất hoàng tráng, Minh Khương xuống xe huyền phù, cùng Roth song song đứng ở quảng trường đá cẩm thạch trước cửa trường học.

Roth kiêu ngạo vươn cánh tay khoác lên vai Minh Khương: "Thế nào! Cửa lớn này có phải là rất ngầu hay không! Còn có chữ viết trên đó, nghe nói đó là bệ hạ tự mình viết cho hiệu trưởng đó”

Cửa chính cao chừng bốn tầng lầu, Minh Khương ngẩng đầu, nhìn thấy nét bút sắc bén.

“Ừ, đẹp lắm.”

Roth cười đến sang sảng: "Đúng đó, tôi nói với cậu này, bệ hạ của chúng ta thật sự rất lợi hại, sau khi tốt nghiệp cậu có phải sẽ ở lại đế đô không, đến lúc đó chúng ta cùng nhau giúp bệ hạ thổi..."

Đế quốc Lotus vẫn đối sẽ cung cấp một ít trợ giúp với các hành tinh rác xung quanh, bao gồm không giới hạn trong một vài hợp tác mang tính giúp đỡ, còn có thể phát một vài suất nhập học ở trường quân đội.

Sau khi thông qua tuyển sinh, chỉ cần sinh viên này thuận lợi tốt nghiệp sau ba năm, là có thể tự nhiên ở lại đế đô Lotus.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Minh Khương lại xin vào học trường quân sự đế quốc Lotus.

Hôm nay là khai giảng, người trên quảng trường mênh mông náo nhiệt cực kỳ.

Minh Khương có chút tò mò, cậu ở hành tinh rác rưởi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

Roth vừa định gọi Minh Khương cùng đi vào, vừa xoay tóc phát hiện Minh Khương đang nhìn chằm chằm một sạp bán đồ nhỏ.

"Những thứ này chẳng có gì hay ho cả –" Roth nói đến đây thì phanh khẩn cấp, nhớ lại quê hương của Minh Khương, người lớn lên ở hành tinh rác, có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này.
« Chương TrướcChương Tiếp »